Khi tôi nói còn công việc của tôi ở Hà Nội nữa, tôi không thể cứ đùn cho người khác hay chất đống ở đó mãi được. Mà bảo bác lên thành phố thì bác không chịu. Nghe thế, anh bảo ngay với tôi rằng đàn bà con gái cũng không cần công danh nhiều làm gì.
Tôi và Sĩ yêu nhau cũng đã lâu, cũng đến lúc ra mắt gia đình hai bên. Dù là gái ở phố nhưng bản thân tôi cũng tính là chăm chỉ. Thêm vào đó là ngoại hình ưa nhìn và công việc ổn định. Tôi nghĩ rằng bản thân tôi cũng không có điểm nào đáng bị phê phán quá mức. Nhà tôi rất quý anh, mẹ anh cũng không có phàn nàn chê bai gì tôi cả.
Từ ngày ra mắt, tôi cũng thường chăm về nhà anh chơi. Vì thực ra nhà anh còn mỗi mẹ, tôi thấy để mẹ chồng tương lai mình cứ ở quê lủi thủi cũng buồn, nên thi thoảng tôi lại về chơi cho bác vui.
Một thời gian sau, tôi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ anh. Bác bảo tôi nghỉ việc để về quê sống cùng bác, tiện bề chăm sóc, đằng nào cũng sẽ cưới nên tập làm con dâu luôn. Tôi đã từ chối khéo, nhưng bác lại tỏ ra giận dỗi, nói rằng chỉ có mình bác ở nhà, tuổi già cô đơn, ốm đau cũng không biết thế nào. Tôi cũng thấy ái ngại, nói với anh hay là đưa bác lên thành phố ở cùng. Ai dè bác đùng đùng lên thành phố, gặp tôi để mắng vốn, lại nói thêm cái tư tưởng có chết cũng phải ở quê, trông đất trông nhà, chăm lo cho mộ phần bác trai. Bác ở lỳ nhà anh, nói sẽ không về nếu như tôi không về theo. Mà trong thời gian ở đây, ngày nào bác cũng làm mình làm mẩy khiến tôi rất mệt mỏi.
Đêm hôm đó, Sĩ đến tận nhà tôi, nhờ tôi về quê anh ở vài hôm, vì anh cũng còn mỗi mẹ cần người chăm sóc. Anh bảo mẹ đang ốm nặng, mà anh lại sắp sửa đi công tác, không thể phân thân ra được. Tôi chần chừ phân vân hồi lâu, rồi cuối cùng cũng đồng ý, sắp xếp công việc và đưa bác về quê. Hôm về nhà, bác còn ngỡ ngàng nói với tôi: “Ơ, mang ít quần áo thế làm sao mặc đủ?”. Tôi ngơ ra chả hiểu chuyện gì, thì bác lại bảo rằng, chính Sĩ nói với bác, tôi về ở hẳn cùng bác rồi. Tôi im lặng, cứ nghĩ là bác nói đùa.
Tôi cũng không tính là vụng về, nhưng ở chung mới thấy, bác ấy khó tính quá. Bắt tôi làm hết cái này đến cái nọ. Nào thì cháo phải là cháo trắng siêu nhiều hành, rồi thịt gà rang phải lột da để ăn đỡ bị ho, nước uống phải lọc đi lọc lại năm bảy lần... Nói thật, mẹ anh coi tôi cứ như ô sin vậy! Tôi đoán là thử con dâu nên cắn răng nhịn.
Sáng hôm đấy tôi đi chợ, nhưng lại quên mang tiền nên quay về nhà đột xuất. Vừa hay, tôi phát hiện ra “mẹ chồng tương lai” của tôi đang ngồi buôn dưa lê bên nhà hàng xóm. Trong khi mới đêm hôm qua còn ho sù sụ và nôn khan, thì hôm nay thấy bác ngồi cười với hàng tá thứ chuyện trên trời dưới biển rồi. Giờ tôi mới biết là bác giả vờ ốm để bắt tôi về quê ở cùng.
Tôi tức quá không làm gì được, nên chỉ còn cách gọi điện cho Sĩ. Nhưng những gì tôi nhận lại được là lời anh khuyên tôi kệ đi, cùng lý do người già chẳng qua muốn có người bầu bạn nên mới thế. Dù sao cũng chỉ có một mình bà loanh quanh cũng buồn.
Khi tôi nói còn công việc của tôi ở Hà Nội nữa, tôi không thể cứ đùn cho người khác hay chất đống ở đó mãi được. Mà bảo bác lên thành phố thì bác không chịu. Nghe thế, anh bảo ngay với tôi rằng đàn bà con gái cũng không cần công danh nhiều làm gì. Anh bảo tôi cứ ở quê, anh nuôi. Tôi ấm ức lắm mà không tài nào nói lại được.
Ngày hôm đó sau khi tắm xong, tôi ra ngoài phòng khách thì lại nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của “mẹ chồng tương lai” tôi với con trai bà – người yêu tôi. Bác nói anh cứ yên tâm “công tác” đi, còn nói cái gì mà ưng ý con bé rồi thì không cần lo đến tôi. Còn chuyện của tôi đã có bác xử lý.
Trời ạ! Tôi bỏ cả công việc của mình để về đây chăm sóc người nhà anh, nhưng không ngờ rằng cả hai mẹ con anh ta đang dấm dúi chuyện xấu sau lưng tôi. Hóa ra về đây chăm bà chỉ là cái cớ giữ chân để anh ta đi tìm mối khác ngon hơn. Tôi vẫn cố gắng im lặng, chờ xem tiếp theo bà làm gì.
Sáng hôm sau, tôi vừa đi chợ về đã nghe thấy tiếng bác gào toáng lên trong nhà. Hàng xóm vây kín quanh nhà, hóng chuyện. Vừa thấy tôi, bác đã lao vào túm cổ, mắng tôi xơi xơi, gào lên là mất tiền tiết kiệm đáng giá cả chục cây vàng, rồi đổ vấy cho tôi lấy trộm, yêu cầu tôi đền bù. Tôi đoán đây cũng là một cái cớ khác để đuổi tôi đi mà thôi.
Tức nước vỡ bờ, tôi lấy điện thoại ra, mở ngay đoạn ghi âm mà tối qua tôi đã lén ghi lại. Giữa nhà, tiếng ghi âm rõ ràng mồn một, giọng bác oang oang vọng ra. Cả cái kế hoạch “chăn con dâu, tìm mối mới” của bác và Sĩ đều bại lộ. Hàng xóm nghe thấy hết. Bác hết đường chối cãi cũng như đổ lỗi cho tôi.
Tôi nhắn cho Sĩ một tin chia tay, tìm được danh tính cô gái kia thì gửi ngay cho cô ấy đoạn ghi âm đó. Mẹ con anh ta không biết đã lừa đảo bao nhiêu người rồi, không thể để cứ thế mà tung hoành. Tôi xách đồ bỏ đi ngay hôm đó, coi như bài học cho mình đừng bao giờ tin vào mấy lời ngon ngọt của kẻ khác, cũng không bao giờ để người khác cưỡi lên đầu mình nữa.
Theo Thảo Hương/Gia đình & Xã hội
Ai dè bác đùng đùng lên thành phố, gặp tôi để mắng vốn, lại nói thêm cái tư tưởng có chết cũng phải ở quê, trông đất trông nhà, chăm lo cho mộ phần bác trai.