Đời sống

Mẹ chồng ép cháu ăn đến trớ, con dâu uất nghẹn bế con bỏ đi giữa đêm

DNVN - Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng êm đềm, đặc biệt khi nàng dâu phải đối mặt với một bà mẹ chồng hà khắc, cổ hủ. Tôi – một người phụ nữ 24 tuổi, đã hai năm làm dâu nhưng chưa một ngày nào được thảnh thơi.

Mẹo tẩy sạch vết ố vàng trên quần áo trắng bằng thuốc tím, sạch bong trong '1 nốt nhạc' / Xây nhà báo hiếu bố mẹ, vợ chồng tôi bị anh em ruột phản đối quyết liệt vì lý do gây phẫn nộ

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Tôi từng nghĩ lấy chồng sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống mới hạnh phúc, nào ngờ, đó lại là chuỗi ngày sống trong sự áp bức của mẹ chồng. Sai lầm lớn nhất của tôi là nghỉ việc để toàn tâm chăm sóc gia đình chồng. Nhưng đáp lại sự hy sinh ấy không phải là sự thấu hiểu, mà là những lời chửi mắng, những hành động độc đoán đến nghẹt thở.

Chồng tôi thương vợ, luôn giúp đỡ trong việc nhà, chăm con. Nhưng hễ mẹ chồng nhìn thấy cảnh con trai rửa bát hay pha sữa là lập tức la hét ầm ĩ: “Đàn ông mà động vào việc đàn bà là mất phúc!” Bao nhiêu lần tôi nén giận, chỉ biết nhắn tin cho chồng than thở, nhưng càng nhẫn nhịn, mẹ chồng lại càng lấn tới.

Tôi im lặng, bà lại đẩy tôi đến giới hạn chịu đựng khác. Không ít lần bà đứng ngoài cổng tru tréo: “Nhà vô phúc rước phải con dâu câm, khinh rẻ mẹ chồng!”

Hàng xóm dần quen với cảnh bà chửi mắng tôi, còn tôi thì chỉ biết cắn răng chịu đựng. Tôi không dám kể với bố mẹ đẻ, sợ họ lo lắng.

 

Mỗi lần nhà có giỗ chạp hay sang nhà ngoại, mẹ chồng tôi lại như biến thành một người khác—hiền từ, bao dung, tỏ vẻ hết mực quan tâm con dâu. Nhìn cảnh ấy, bố mẹ tôi cứ ngỡ tôi may mắn gặp được mẹ chồng tốt, nào hay đâu bà chỉ đang diễn một vở kịch hoàn hảo.

Không chỉ độc đoán, bà còn cực kỳ bảo thủ. Khi tôi mang thai, bà ép tôi ăn những món mình không thích, có khi hâm đi hâm lại đồ ăn cũ đến bốn, năm lần. Chồng tôi góp ý thì bà lập tức mắng tôi: “Con dâu mất nết, mẹ chồng thương mà còn chê bai.”

Sau khi sinh, tôi càng khổ hơn. Ở cữ, tôi bị ép ăn móng giò với đu đủ mặn chát đến mức không nuốt nổi, dẫn đến mất sữa. Bà không hề thông cảm mà còn chửi rủa cả ngày: “Không biết đẻ, không biết nuôi con thì vứt xó đi cho rảnh nợ!”

Tôi từng nghĩ sẽ chịu đựng vì con, nhưng đến sáng nay, tôi nhận ra rằng mình không thể nhịn thêm một giây phút nào nữa.

Sáng nay, tôi đang cho con ăn bột, bé ăn được nửa bát thì không muốn ăn nữa. Tôi cũng không ép con, vì biết bé đã đủ. Nhưng mẹ chồng tôi từ đâu lao vào, giật phắt bát bột, rồi nhét thẳng vào miệng con tôi một cách thô bạo. Bé khóc ré lên, nhưng bà vẫn chưa dừng lại.

 

Tôi hoảng hốt bế con lên, nhưng chưa kịp nói gì thì bà đã vung tay tát tôi một cái đau điếng, hét lên: “Cho nó ăn thì phải ăn hết bát! Có tí bột thế mà cũng không bón nổi. Mày cứ chiều nó để nó sinh hư à? Nó phải ăn đến khi trớ ra mới là no!”

Tôi choáng váng, tim như nghẹn lại. Đó là cách một người bà đối xử với cháu ruột của mình ư?

Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi lao vào phòng gom đồ, bế con chạy thẳng ra cổng. Mẹ chồng đuổi theo, giật tóc tôi, gào lên: “Mày định đi đâu? Ở đây là nhà mày, mày không có quyền đi!”

Nhưng tôi không dừng lại. Đúng lúc ấy, một chiếc taxi vừa trờ tới, tôi bế con lên xe, nhấn ga rời đi, bỏ lại sau lưng những tiếng chửi bới điên cuồng của bà.

Tôi về ngoại trong sự bàng hoàng của bố mẹ. Ôm con trong lòng, nhìn vết xước dài trên môi bé, tôi đau đớn đến nghẹn thở. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

 

Tưởng rằng thoát được rồi, nhưng không… 2 giờ sáng, mẹ chồng tôi đạp xe đến trước cổng nhà ngoại, gào lên: “Nhà này không biết dạy con, để con gái mất dạy bỏ nhà đi!”

Tôi siết chặt con vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi!

Bố mẹ tôi lần đầu tiên biết chuyện, họ ôm lấy tôi, nói tôi cứ ở lại đến khi nào mẹ chồng chịu xin lỗi. Nhưng tôi biết, bà ấy sẽ không bao giờ nhận sai.

Tôi yêu chồng, anh ấy không có lỗi, nhưng nếu cứ tiếp tục sống chung với mẹ chồng, tôi sẽ phát điên mất. Tôi không muốn con mình lớn lên trong môi trường độc hại như vậy.

Liệu tôi có nên ly hôn để giải thoát cho chính mình? Hay nên chờ đợi một phép màu thay đổi mẹ chồng? Tôi bế con trong tay, lòng tràn ngập hoang mang...

 

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm