Thật may phước cho tôi vì có một người chồng hiểu chuyện, nếu không, tôi cũng không biết số phận của các con tôi và hạnh phúc của gia đình tôi sẽ đi về đâu.
Sau khi kết hôn khoảng 1 năm, tôi và chồng thật sự rất hạnh phúc khi biết tin tôi đã mang thai con đầu lòng và càng vui mừng hơn nữa khi kết quả siêu âm cho biết tôi đã mang thai đôi. Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng vốn không được tốt lắm nhưng khi biết tôi mang thai, giữa chúng tôi cũng có nhiều sự cải thiện tích cực. Tôi rất mừng bởi vì nghĩ rằng cuối cùng, gia đình chúng tôi đã có thể sống hòa hợp hơn và tôi cũng sẽ không khiến chồng mình khó xử nữa khi phải đứng giữa những tình huống xích mích của mẹ chồng nàng dâu.
Trong khoảng thời gian tôi mang thai, mẹ chồng thường xuyên nấu cho tôi ăn những món ngon bổ dưỡng và chăm sóc tôi từng chút một. Bà còn cẩn thận dặn dò tôi không được làm việc gì nặng nhọc, thậm chí là bắt chồng tôi phải thuê người giúp việc để giúp tôi quán xuyến nhà cửa. Tôi rất biết ơn và cảm động trước tình cảm này của mẹ chồng, chẳng ngờ được tất cả mọi chuyện bà làm cũng chỉ vì đứa trẻ trong bụng tôi mà thôi.
Mang thai đến tháng thứ 8 thì tôi chuyển dạ phải nhập viện gấp để sinh con. Trong niềm vui vỡ òa, tôi và chồng đón chào hai thiên thần nhỏ, một trai một gái, đến với cuộc sống này. Vì con gái tôi hơi yếu và nhẹ cân hơn con trai nên lúc vừa sinh ra đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Sức khỏe tôi không được tốt, sữa mẹ không đủ cho cả hai con nên tôi bàn với chồng để cho con gái uống sữa mẹ còn con trai thì uống xen kẽ với sữa ngoài. Chồng tôi cũng đồng tình với quan điểm này, anh muốn cả ba mẹ con cùng khỏe mạnh, an toàn vậy là đủ. Tuy nhiên trong mắt của mẹ chồng, hành động này đã khiến tôi trở thành một người mẹ tồi tệ, một đứa con dâu không ra gì.
Tôi thật sự không hiểu tại sao đến thời buổi này rồi mà mẹ chồng tôi còn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, xem trọng con trai hơn con gái. Cả hai đứa con đều là máu mủ ruột thịt của tôi, làm sao tôi muốn chúng có chuyện gì được. Trong hai đứa có một đứa khỏe mạnh hơn thì việc đương nhiên là tôi sẽ phải chăm sóc đứa yếu hơn một chút, đó cũng là suy nghĩ rất bình thường cơ mà?
Những ngày ở cữ đối với tôi chả khác gì bị đày đọa. Tôi đã bị mẹ chồng mắng chửi, đay nghiến không biết bao nhiêu lần chỉ vì tôi ưu tiên cho con gái uống sữa mẹ nhiều hơn con trai. Bà lúc nào cũng chăm chăm nghĩ đến đứa cháu trai chứ tuyệt nhiên chẳng hề để tâm đển cháu gái. Khi hai đứa cùng khóc vì đói, bà lập tức chạy đến bế ngay đứa cháu trai rồi dí vào ngực tôi bắt cho bú. Tôi nhiều lần giải thích cho bà nghe suy nghĩ của mình, chồng tôi cũng từng khuyên nhủ nhưng bà nhất định cho rằng cháu trai bà mới xứng đáng được hưởng tất cả những gì tốt đẹp nhất. Trước mặt chồng tôi thì bà giả vờ xuôi theo nhưng hễ anh đi làm không có mặt ở nhà thì mọi chuyện đâu lại vào đấy.
Vài ngày trước, trong lúc tôi đang ôm con gái cho bú, mẹ chồng bỗng dưng xông vào phòng, gào lên bắt tôi phải cho con trai bú, nếu không thì tôi phải ra khỏi nhà ngay lập tức. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, nói là cho con gái bú xong sẽ cho con trai bú, không ngờ mẹ chồng liền nổi cơn tam bành, tống cổ tôi và con gái ra khỏi nhà.
Vừa ấm ức, vừa tủi thân, tôi ôm con gái trở về nhà bố mẹ ruột không thèm nói một lời. Buồn cười là tôi chưa kịp mách chồng thì mẹ chồng đã gọi điện cho anh rồi lu loa lên nói tôi là con mẹ tồi tệ, là đứa con dâu chẳng ra gì, suốt ngày cãi nhem nhẻm. Thật may mắn, chồng tôi là người hiểu chuyện, anh tức tốc quay trở về nhà để ra tối hậu thư cuối cùng cho bà mẹ quái tính của mình. Nhìn thấy đứa con trai khóc thét mãi không nín, chồng tôi càng thêm nóng ruột và tức giận tuyên bố: "Từ nay chuyện chăm sóc mấy đứa nhỏ mẹ cứ để vợ chồng con tự quyết định, mẹ không cần xen vào. Nếu mẹ còn đuổi vợ con đi nữa, con sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ đấy".
Tôi luôn biết rằng chồng tôi là một người đàn ông tốt, thương yêu vợ con và sau sự việc này, tôi càng tin tưởng vào sự lựa chọn của mình hơn nữa khi cưới được một người chồng tuyệt vời. Chỉ có điều, nhìn thấy phản ứng dữ dội của mẹ chồng bỗng nhiên khiến tôi phần nào thấy tội lỗi. Phải chăng việc ưu ái con gái ốm yếu hơn là tôi đã làm sai? Có phải tôi đang đối xử bất công với chính con trai mình hay không?
Theo Tiểu Lệ /Helino