Đời sống

Mẹ chồng vừa xuất viện, anh trai chồng đã giao cho một nhiệm vụ mà tôi uất ức đến mất ngủ cả tuần nay

Thì ra bố mẹ đã âm thầm sang tên sổ đỏ cho anh trai từ lúc nào không ai hay biết. Từ sau lần đó chúng tôi giận bố mẹ lắm nên rất ít về quê.

Chị em công sở giật mình với 6 lý do chứng minh, quá chăm chỉ chưa chắc kiếm được nhiều tiền / Vì sao phải 'mang quần áo vào nhà trước khi trời tối, tránh phơi quần áo trẻ qua đêm'?

Cách đây 6 năm, vợ chồng tôi muốn về quê sinh sống và mong được bố mẹ cắt cho một suất đất để làm nhà. Thế nhưng cái uy của anh cả quá lớn khiến ông bà không dám ý kiến gì.

Còn anh cả lộng hành ngang ngược, cho bản thân là chủ của ngôi nhà bố mẹ đang ở. Anh bảo là con trưởng nên đất đai nhà cửa đều là của vợ chồng anh ấy hết. Chúng tôi choáng váng khi nhìn thấy cuốn sổ đỏ đứng tên anh trai từ nhiều năm trước.

Thì ra bố mẹ đã âm thầm sang tên sổ đỏ cho anh trai từ lúc nào không ai hay biết. Từ sau lần đó chúng tôi giận bố mẹ lắm nên rất ít về quê.

Biết không còn con đường về quê nữa nên chúng tôi đã cố gắng làm việc chăm chỉ và kiếm nhiều tiền để mua đất thành phố. Sau nhiều năm phấn đấu, cuối cùng chúng tôi đã mua được một mảnh đất và xây ngôi nhà nhỏ trên đó.

2 tuần trước, mẹ chồng bị bệnh khó thở, anh cả muốn đưa bà ra phố khám cho đảm bảo. Vợ chồng tôi cũng đón tiếp bà và anh cả chu đáo. Sau khi nằm viện 3 ngày, sức khỏe của bà hồi phục và được xuất viện.

Trước khi 2 người về quê tôi cũng chuẩn bị quà cáp chu đáo. Thế nhưng anh chồng bảo mỗi anh ấy về quê thôi, còn mẹ ở lại. Anh bảo bà có bệnh khó thở, nhà tôi lại gần bệnh viện, việc chăm sóc sức khỏe cho bà sẽ tốt hơn.

1ea.jpg 0

Ảnh minh họa.

Tôi phản đối ngay, nói là nhà chật chội, con nhỏ ồn ào bà sẽ mệt mỏi chịu không nổi. Ở quê rộng rãi thoáng mát không khí trong lành giúp bà dễ thở hơn.

Anh cả không nói lại được, liền giao thẳng nhiệm vụ cho chúng tôi: “Bố đã mất, mấy năm nay anh chăm sóc mẹ như thế là đủ rồi, bây giờ các em phải có nghĩa vụ với mẹ đến hết đời. Anh coi như đã hết trách nhiệm”

Thì ra mục đích anh đưa mẹ ra phố khám bệnh là phụ, cái chính là đẩy bà đến sống với chúng tôi. Quá bức xúc với yêu cầu quá quắt của anh cả. Vợ chồng tôi bảo anh ấy chiếm hết đất của gia đình thì phải có nghĩa vụ chăm sóc mẹ.

Nhưng anh cãi cùn, rồi bỏ mặc mẹ ở lại, một mình anh chạy ra đường bắt xe về quê. Vợ chồng tôi ấm ức lắm nhưng không làm được gì.

Ngày nào cũng nhìn thấy mẹ chồng mà tôi giận mất ăn mất ngủ. Mẹ rất hối hận vì việc làm của bà nhưng đâu có giải quyết được gì. Tôi nhìn tấm gương của mẹ chồng mà tự nhủ với lòng là sẽ dạy dỗ con thật tốt và quan trọng nhất là phải đối xử công bằng giữa các con.

 

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm