Đời sống

Nàng dâu bị mẹ chồng tát 'cháy má' chỉ vì bát canh mồng tơi không vừa ý

DNVN - Tôi chưa từng nghĩ một ngày nào đó, mình sẽ phải bật khóc ngay giữa bữa cơm gia đình, trước mặt khách khứa, chỉ vì… một bát canh mồng tơi. Nhưng cú tát giáng trời từ mẹ chồng đã khiến tôi bừng tỉnh, nhận ra rằng sự nhẫn nhịn của mình bấy lâu nay chẳng khác nào con dao hai lưỡi.

Mẹ chồng cũ xúc phạm tôi giữa chốn đông người, nhưng một lời nói của người đàn ông đứng sau lưng đã khiến bà cúi mặt bước đi / Chồng phá sản, đẩy vợ con trở lại nhà mẹ chồng, khi lý do hé lộ, tôi không thể đứng vững!

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Mỗi ngày trôi qua trong căn nhà này, tôi như sống trong một trận chiến không hồi kết. Cứ đến bữa cơm là y như rằng mẹ chồng lại tìm đủ lý do để mắng nhiếc, chì chiết tôi. Đã bao lần, bà cố tình nấu lại toàn bộ mâm cơm chỉ để chứng minh rằng tôi vụng về, rằng cách nấu nướng của tôi không ra gì. Nhưng điều đáng sợ nhất là những món ăn do bà “sáng tạo” ra luôn đi ngược với mọi quy tắc ẩm thực thông thường.

Cà pháo được bà vớt khỏi vại, nhúng nước sôi, biến thành một món khó ai nuốt nổi. Thịt xào xong, bà lại đem… luộc lại. Rau cải xào, bà lấy ra làm nộm, còn nộm thì trộn chung với mắm tôm nồng nặc. Nhưng cay đắng nhất là chính bà cũng chẳng bao giờ đụng đũa, chỉ có cả nhà chúng tôi ngồi nhìn nhau bất lực, rồi bữa ăn lại kết thúc trong sự khó chịu, bực dọc.

Chồng và bố chồng tôi đã nhiều lần lên tiếng, khuyên bà đừng hành hạ cả nhà như vậy nữa. Nhưng hễ có ai mở miệng góp ý, bà liền tru tréo, gào khóc như thể bị oan ức lắm. Hàng xóm nghe riết cũng quen, chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Còn chúng tôi, ngày qua ngày phải chịu đựng những bữa ăn không chỉ khó nuốt mà còn đầy áp lực tinh thần.

Tôi đã từng cố gắng nhẫn nhịn, tự nhủ rằng mẹ chồng dù gì cũng là người lớn, rằng tôi không nên chấp nhặt. Nhưng mọi thứ có giới hạn của nó, và hôm nay, giới hạn của tôi đã bị phá vỡ.

 

Nhà có khách, tôi cẩn thận nấu bữa cơm tươm tất, mong rằng ít nhất hôm nay bầu không khí sẽ được yên bình. Nhưng không! Mẹ chồng vẫn không buông tha tôi. Khi tôi dọn bát canh mồng tơi lên bàn, bà chợt gằn giọng, rồi bất ngờ giáng cho tôi một cái tát như trời giáng:

Canh mồng tơi mà cũng không biết nấu, chẳng hiểu tôi rước loại dâu con gì về nhà này nữa!

Lý do ư? Vì trong quan niệm ẩm thực có một không hai của mẹ chồng tôi, mồng tơi không thể nấu với cua đồng hay tôm khô như người ta vẫn làm, mà nhất định phải nấu với… lạc luộc!

Tôi chết sững. Cơn giận dữ như bùng lên, cổ họng nghẹn ứ, nước mắt trực trào nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối.

Tôi bế con, chạy thẳng lên phòng. Sau lưng, tiếng đũa bát rơi loảng xoảng, tiếng mẹ chồng tiếp tục tru tréo, gọi tôi là loại con dâu “mất nết”, dám cãi lời mẹ chồng. Nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa.

 

Nhìn đứa con nhỏ trong vòng tay, tôi biết mình không thể tiếp tục sống như thế này. Có lẽ, đây chính là dấu chấm hết cho chuỗi ngày cam chịu của tôi trong căn nhà này…

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm