Đời sống

Mẹ chồng vung tay hất đĩa ốc vào thùng rác, tôi nghẹn ngào, muốn bỏ cuộc tất cả!

DNVN - Mẹ chồng tôi luôn khiến tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc. Cái sự khác biệt giữa gia đình tôi và gia đình chồng không chỉ đơn giản là "máu tanh lòng", mà còn là sự phân biệt rõ rệt về đẳng cấp, về cách nhìn đời của mỗi người. Hóa ra, khi lấy chồng không môn đăng hộ đối, tôi đã lâm vào một sai lầm không thể vãn hồi.

Khi mua táo, chỉ cần ghi nhớ một 'mẹo nhỏ', nhìn sơ qua có thể biết táo ngọt hay không, phương pháp rất hay / Mẹ chồng kiên quyết thuê giúp việc, nhưng khi hoạn nạn lại nức nở cầu cứu con dâu

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Kiên - chồng tôi, một chàng trai đầy phong thái, từ nhỏ đã được nuông chiều như một công tử con nhà giàu. Khi lần đầu tiên anh dẫn tôi về nhà, bố mẹ tôi đều tỏ ra lúng túng trước sự sang trọng và lịch lãm của Kiên. Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện chia tay, khi thấy mình quá nhỏ bé so với gia cảnh của anh, nhưng Kiên kiên quyết không rời bỏ tôi. "Dù có thế nào, anh cũng chỉ muốn lấy em làm vợ", Kiên đã nói vậy. Và tôi, một cô gái bình dân, phải gạt bỏ tất cả để bước vào ngôi nhà hào nhoáng này.

Nhưng những gì tôi nhận được từ mẹ chồng thì thật sự là một cú sốc. Ban đầu, bà phản đối kịch liệt, thậm chí có những lúc không ngần ngại khinh bỉ gia cảnh của tôi. Tuy nhiên, vì Kiên là con trai duy nhất và là người thừa kế gia sản của gia đình, đám cưới của chúng tôi cuối cùng cũng diễn ra, mặc cho gương mặt mẹ Kiên luôn lộ vẻ không vui.

Và rồi, cuộc sống làm dâu trong ngôi nhà đầy quyền lực và kiêu ngạo ấy bắt đầu. Tôi nỗ lực hết mình để vừa lòng mẹ chồng, từ việc chăm chút cơm nước cho đến việc chiều lòng những yêu cầu khó khăn của bà. Mặc dù đôi lúc tôi bị bà trách móc vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng có Kiên và bố chồng đứng về phía tôi, nên cũng không đến nỗi quá tồi tệ.

Tuy nhiên, tối hôm nay, mọi thứ đã thay đổi. Sau khi nghỉ làm ở nhà để chăm sóc gia đình theo đúng nguyện vọng của mẹ chồng, tôi bắt đầu làm quen với công việc nội trợ. Dù đã có người giúp việc, tôi vẫn tự tay nấu nướng để bà không phải phàn nàn. Một tuần qua, trời nắng nóng, tôi luôn cố gắng thay đổi thực đơn sao cho phù hợp, nhưng lại bị mẹ chồng la mắng mỗi khi món ăn không vừa ý bà.

 

Hôm nay, khi đi chợ, tôi tình cờ mua được một mớ ốc tươi ngon. Bỗng dưng tôi nhớ về món ốc xào cà tím lá lốt mà mẹ tôi thường nấu vào những buổi chiều hè. Món ăn giản dị ấy gắn liền với bao ký ức êm đềm của tuổi thơ. Tôi mừng thầm vì nghĩ rằng món ăn này sẽ mang lại chút dư vị quê hương cho gia đình chồng, đặc biệt là mẹ chồng.

Tôi cẩn thận làm sạch ốc, xào với cà tím và lá lốt. Mùi thơm lan tỏa khắp nhà, và tôi tự tin dọn món ăn lên bàn. Nhưng ngay khi mẹ chồng nhìn thấy đĩa ốc xào, bà đã không kìm được sự tức giận, vung tay hất cả đĩa thức ăn vào thùng rác.

"Cô cho nhà tôi ăn cái thứ gì vậy? Chỉ có nhà quê mới ăn món ốc! Cái món đồ bỏ đi này là do cái thứ con nhà không được dạy dỗ tử tế mang về sao?"

Tôi như bị tát một cú mạnh vào mặt. Bất ngờ, đau đớn và xấu hổ, tôi chỉ biết đứng sững người nhìn mẹ chồng vứt bỏ món ăn mà tôi đã dành cả tâm huyết làm ra. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, và tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Đây là cái giá của việc làm dâu nhà giàu sao?

Chồng tôi vội vàng chạy đến ôm lấy tôi, nhưng tôi không cảm nhận được sự an ủi nào. Sự tổn thương quá lớn, khiến tôi chỉ muốn bỏ đi, rời khỏi ngôi nhà này để không phải chịu đựng thêm nữa. Liệu tôi có thể tiếp tục sống trong một thế giới đầy sự khinh miệt và phân biệt như thế này?

 

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm