Đời sống

Ngày vào viện sinh con, giữa cơn đau và mệt mỏi rã rời, em nắm chặt tay mẹ chồng, cảm nhận từng câu nói thều thào của bà: 'Bằng mọi giá, mẹ con mình phải giữ được giọt máu cuối cùng này'

DNVN -Những lời động viên ấy, không chỉ như ngọn lửa tiếp thêm sức mạnh, mà còn là lời hứa thiêng liêng trước giông bão cuộc đời.

Con dâu đi làm tóc, mẹ chồng buông lời bóng gió, chồng liền lên tiếng khiến bà “tối mặt” / Ngày tân gia, mẹ chồng trao món quà bất ngờ, tôi nghẹn ngào bật khóc ôm lấy bà

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Hành trình vượt cạn ấy chỉ là khởi đầu của một chuỗi bi kịch đeo bám. Một năm trước, gia đình em vẫn đầy ắp tiếng cười. Em từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn, có một người chồng tận tụy, một mái ấm êm đềm. Chồng em là nhân viên văn phòng, ban ngày hết mình cho công việc, tối đến lại chạy xe ôm công nghệ để lo thêm cho gia đình nhỏ sắp chào đón thành viên mới. Anh lao lực đến mức nhiều lần em phải khuyên anh nghỉ bớt, nhưng anh chỉ cười và bảo: "Anh muốn con mình không thiếu thốn gì cả."

Em thương chồng nên không dám tiêu pha phung phí. Hàng xóm bầu bí mua sắm đồ đạc, còn em chỉ dám xin đồ cũ, dè sẻn từng đồng. Sinh nhật năm đó, em cẩn thận chuẩn bị bánh và một món quà nhỏ, mong chồng về cùng đón khoảnh khắc bình dị bên nhau. Nhưng đợi mãi, 11 giờ đêm, chỉ có một tin dữ ập đến: chồng em đã gặp tai nạn. Khi em đến bệnh viện, anh đã ra đi trong im lặng, không kịp nói với vợ con lời nào.

Sự mất mát quá lớn ấy khiến em suy sụp tưởng chừng không thể vực dậy. Nhưng số phận chưa buông tha. Chỉ ba tháng sau, mẹ chồng – người phụ nữ duy nhất còn lại trong cuộc đời em lúc này – được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Từ ngày đó, em trở thành chỗ dựa duy nhất cho bà. Dẫu bà suy yếu từng ngày, nhưng đến hôm em sinh con, bà vẫn cố gắng cầm tay em, dìu đi từng bước. Mỗi khi em nản lòng, bà lại thì thào: "Cố lên con, bằng mọi giá, mẹ con mình phải giữ giọt máu cuối cùng này."

Vượt qua đau đớn, em đã hạ sinh đứa con trong cảnh ngổn ngang tang tóc, lòng chua xót khi thấy người ta có chồng chăm sóc còn em chỉ có mẹ chồng đã già yếu. Những ngày qua, bệnh tình của bà ngày một xấu đi, bác sĩ đã tiên lượng chỉ còn ít ngày nữa. Biết thời gian mình không còn dài, bà bảo em đưa cháu về nhà ngoại, vì bà không muốn cháu thơ phải chứng kiến đám tang trong ngôi nhà này.

 

Giờ đây, em đứng giữa ngã rẽ khó xử: mẹ chồng cần người thân bên cạnh trong những ngày cuối đời, nhưng đứa con nhỏ cũng cần tránh hơi lạnh của tang sự. Liệu em nên chọn cách nào để vừa tròn nghĩa, vừa tròn tình? Một người mẹ trẻ đang đứng giữa hai bờ sinh tử, liệu có thể giữ được "giọt máu cuối cùng" này như lời hứa đau đáu của người bà trước lúc ra đi?

1
Trâm Anh (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm