Tuấn và Mai quen nhau, với một cuộc tình đẹp như mơ khi cả hai cùng là sinh viên. Lúc đó, Tuấn học cùng trường với Mai, hơn Mai một khóa. Ngay từ lần gặp đầu tiên tại đợt tình nguyện, Tuấn đã có cảm tình với cô đàn em vừa xinh xắn, dễ thương, vừa năng nổ, nhiệt tình. Trước đó, Tuấn đã có một hai mối tình đều không đi được đến đích vì những lý do không đâu. Nhưng đối với Mai, đây là mối tình đầu tiên, cô vừa bối rối, vừa e ấp kín đáo đón nhận sự theo đuổi từ chàng trai đẹp trai, lịch lãm, gốc Hà thành.
Tuấn yêu Mai như thế nào, chăm sóc cô ra sao, tất cả mọi người đều biết, đều thầm thán phục, ghen tị cho Mai tìm được người tốt như thế. Khi Mai học năm cuối, Tuấn đã ra trường, tìm được việc làm, thu nhập ổn định. Trong thời gian này, Tuấn chăm Mai từng ly từng tí và phải tính toán mọi chuyện. Anh vừa lo công việc cho mình vừa kiếm chỗ thực tập cho Mai, lại kiêm luôn đưa đi đón về, nhưng chưa khi nào anh nghi ngờ về tương lai hạnh phúc của hai người cả.
Mai biết và cũng yêu Tuấn hết mực, luôn xác định Tuấn là người chồng tương lai của mình.
Và đáp lại cho nỗ lực của anh, một đám cưới đẹp như mơ, đánh dấu chặng đường bảy năm bên nhau của hai người, khi Mai vừa hai mươi lăm tuổi.
Cô dâu chú rể xúng xính trong bộ lễ phục xinh đẹp, về cùng một nhà, tưởng rằng đó là cái kết viên mãn cho đôi trẻ rồi. Nhưng không, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Đáng ra Tuấn cũng có một cơ hội để đạt được hạnh phúc, nhà có, xe có, công việc ổn định, lương cao, cùng với một người vợ xinh đẹp mà anh yêu. Thế nhưng ...
Đối với một gia đình, giây phút hạnh phúc nhất có lẽ chính là lúc đón đứa con ra đời, là minh chứng và kết tinh cho tình yêu của người cha và người mẹ. Tuấn và Mai cũng đã chuẩn bị cho giây phút đó, nhưng lấy nhau về một năm, hai năm, rồi năm năm ròng, bụng Mai vẫn chưa hề có chuyển biến gì cả. Tuấn càng sốt ruột, Mai càng lo lắng. Nhiều đêm ôm vợ, xoa xoa cái bụng vẫn phẳng lì của vợ, Tuấn chỉ mong giá nó phồng lên một chút. nhưng mong thì cứ mong, đứa trẻ không có vẫn hoàn không có.
Trong chuyện này, Mai là người chịu nhiều áp lực nhất. Mẹ Tuấn cũng là người hiểu lí lẽ, thương con dâu, thế nhưng bà nào chả mong có cháu bế, cứ thỉnh thoảng bà lại nhắc.
"Sao vẫn chưa thấy gì nhở?"
"Nhà dì út được ba đứa rồi đấy!"
"Cháu của bà Dung chơi với mẹ năm nay đã đi nhà trẻ rồi đấy!"
Cứ những câu nói như thế, dù không trách móc gì, nhưng Mai buồn vô hạn. Chưa kể những lần gặp họ hàng, luôn được/bị hỏi bao giờ có bầu, sao mãi vẫn chưa có, Mai đều phải nói dối rằng vợ chồng cô vẫn đang kế hoạch. Kế hoạch gì chứ, công việc của cả hai vợ chồng đều đã ổn định, từ hồi cưới nhau đến giờ vẫn chưa từng kế hoạch bao giờ.
Hơn ai hết, Tuấn hiểu được lo lắng cũng như áp lực của Mai, nhưng anh không làm cách nào an ủi được, vì là con trai độc đinh trong nhà, anh cũng áp lực có con lắm chứ.
Có bệnh thì vái tứ phương, Tuấn và Mai cũng tìm khắp Đông Y, Tây Y, Nam Y, chụp chiếu thuốc thang mất bao nhiêu ngày, nhưng đứa bé vẫn không thấy đâu.
Trời mới biết, hôm cầm tờ giấy xác nhận bị vô sinh trên tay, anh đau đớn, nhục nhã như thế nào. Anh muốn bảo cho Mai biết sự thật, muốn chia sẻ cùng cô, muốn an ủi cô không phải lỗi của cô, tất cả là do anh, nhưng lại không dám. Anh sợ Mai sẽ bỏ anh, anh sợ phải chịu trách nhiệm cho những bất hạnh mà cô đang phải chịu. Nghĩ vậy, Tuấn đành giấu kết quả xét nghiệm đi, không dám hé một lời.
Cuộc sống của hai vợ chồng trẻ vẫn vậy, anh vẫn yêu Mai, vẫn chăm cô, thậm chí lại còn chăm chút cho cô hơn. Nhưng căn nhà vắng tiếng trẻ con không làm sao vui nổi, cả hai vợ chồng đi làm về, gương mặt cứ buồn rười rượi. Nhất là Tuấn, anh gần như không nói tiếng nào, thậm chí khi ngủ cũng quay lưng về phía cô.
Tuấn đã nghĩ cuộc hôn nhân của mình đã rất bế tắc rồi. Nhưng đến một ngày, chuyện xảy ra khiến anh càng tuyệt vọng hơn.
Mai tuyên bố có thai.
"Em chắc chứ?"
Tuấn sững sờ không tin vào tai mình. Mai bẽn lẽn nhỏ nhẹ.
"Chắc mà! Em đi khám ở bệnh viện rồi, chắc mới báo anh, muốn cho anh một điều bất ngờ."
Quả thực Tuấn cực kì 'bất ngờ'. Mẹ anh nghe tin vô cùng vui mừng, còn muốn mở tiệc đãi họ hàng, dặn dò Mai cẩn thận đủ thứ. Niềm vui khi sắp có cháu nội khiến gương mặt của bà rạng rỡ hẳn, cứ quấn quýt quan tâm con dâu như thể cô là con gái ruột của bà. Mai chỉ mỉm cười rụt rè. Đúng là một quang cảnh hòa thuận, nhưng Tuấn không thể nào vui nổi, anh thấy đầu mình cực kì đau. Nhanh chóng bảo mẹ mình về, đợi cho đến khi trong nhà chỉ còn hai người, Mai mới hỏi.
"Nghe tin em có thai, anh không vui sao?"
Tuấn cay đắng nói, xô Mai ra, lại nghĩ đến cô đang có thai mà không nỡ nặng tay. Anh ôm mặt, gục xuống, cảm giác khi bị phản bội nhục nhã không thể tưởng được.
"Cô nói đi, là của thằng nào? Cái thai cô mang là của thằng nào?"
"Anh nói gì vậy?"
Mai cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn chồng mình.
"Tôi vô sinh cơ mà, cô nói xem làm sao tôi làm cho cô mang thai được!"
Tuấn ném tờ kết quả xét nghiệm vào mặt cô. Mai cầm lên đọc, vừa đọc vừa giật mình, cuối cùng gục mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn Tuấn nữa, nước mắt rơi lã chã.
"Tôi vốn còn thấy áy náy với cô. Nhưng tôi vừa không sinh con được, cô liền đi tìm thằng khác à?"
"Anh đừng như thế mà, em xin anh! Là em có lỗi với anh!"
Mặc cho Mai khóc lóc van xin, ngay tối hôm đó, Tuấn thu dọn mấy bộ quần áo, rời khỏi nhà, đi đâu cũng được, nhưng anh không thể chịu đựng được khi đối mặt với Mai lâu hơn nữa, người phụ nữ mà anh yêu, cũng là người phụ nữ nhẫn tâm phản bội anh, chà đạp lên lòng tự trọng của anh. Dù nghĩ tới nỗi khổ của Mai, nghĩ đến sự mong mỏi của mẹ mình, anh vẫn không thể nào chịu được người vợ đang mang thai đứa con không phải của mình.
Giờ đây, chỉ còn một mình Mai tủi hổ và bẽ bàng trong căn nhà trống rỗng, lạnh căm cùng với cái thai không phải của người mình yêu.
Mai chưa bao giờ muốn phản bội Tuấn. Anh là người chu đáo, đáng tin cậy, đáng để cho cô dựa dẫm cả một đời, hơn nữa, cô cũng rất yêu anh. Cô sợ mất anh hơn bao giờ hết, sợ anh bỏ cô tìm người khác 'biết đẻ', sợ nếu không có đứa con thì không níu giữ nổi hạnh phúc gia đình mình. Lấy nhau 5 năm mà vẫn chưa có con, cô chịu áp lực khủng khiếp từ gia đình, họ hàng, bạn bè, mọi người trước mặt quan tâm động viên, sau lưng đều nói cô là không biết đẻ. Cô tuyệt vọng quá mới phải nghĩ đến chuyện 'nhờ' đến một người đàn ông khác. Chỉ một lần, cô phản bội chồng mình chỉ có duy nhất một lần, nhưng không ngờ cô lại có thai thực sự.
Lúc cầm kết quả thử thai trên tay, cô run run, thực ra cô mong cái thai này chính là của chồng cô hơn bao giờ hết. Trong lúc này, cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần có cái thai này, vợ chồng cô sẽ hạnh phúc như xưa, gia đình cô sẽ vui vẻ, tất cả những việc cô làm chỉ là vì muốn bảo vệ hạnh phúc gia đình. Nhưng không, hạnh phúc gia đình cô đã do chính tay cô đạp đổ.
Mai xót xa cho kết quả này, cho đứa con còn chưa thành hình trong bụng mình, đứa con mà cô không thể nào tìm cho nó một người bố, sự ân hận đè nặng trái tim cô, khiến cô nghẹt thở, cùng cảm giác tội lỗi dành cho Tuấn.