Sắp lên xe hoa về nhà chồng, nhưng tôi luôn cảm thấy lo lắng hơn là hạnh phúc, bất an hơn là hy vọng.
Chẳng biết bắt đầu như thế nào bây giờ nhỉ. Năm nay, tôi đã 29 tuổi, không còn trẻ để mơ mộng, cũng chưa quá già để hết niềm tin vào mọi thứ xung quanh. Tôi cũng đã từng yêu say đắm một người, và luôn hạnh phúc trong những giây phút bên cạnh người đó.
Rồi chúng tôi chia tay, nguyên nhân không phải từ phía tôi, mà từ phía người ấy. Người ấy có người phụ nữ khác và thay lòng với tôi. Tôi đã buồn, đã khóc thật nhiều, đã định sẽ không yêu ai nữa. Cho đến một ngày, tôi gặp chồng sắp cưới của tôi bây giờ.
Anh ấy không đẹp trai, thậm chí bị chê là xấu. Anh ấy cũng chẳng giàu có, giỏi giang, đã từng yêu và sống thử với người con gái khác... Nói chung, những gì anh có kém xa những gì người yêu cũ của tôi có.
Những tiêu chuẩn tôi đặt ra về một người đàn ông của mình anh cũng không có nốt. Nhưng tôi biết, anh đến với tôi bằng sự chân thành, tôi không biết sự chân thành ấy kéo dài được đến bao lâu, nhưng ít nhất là đến lúc này, anh ấy vẫn kiên định sẽ cưới tôi làm vợ, kiên định rằng, tôi là người phụ nữ duy nhất ở thời điểm hiện tại.
Anh dẫn tôi về ra mắt bố mẹ, bạn bè, tự hào khi giới thiệu tôi với họ và không ngừng hy vọng vào tương lai của hai đứa. Tôi chấp nhận làm vợ anh, dù biết bản thân mình yêu anh chưa đủ để làm vợ, nhưng tôi chấp nhận vì nể sự kiên định của anh, sự chắc chắn về mối quan hệ của anh dành cho tôi.
Tôi sẽ làm vợ anh, chỉ còn gần 1 tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ làm đám cưới. Tất cả mọi thủ tục cho một lễ cưới giữa hai chúng tôi đã hoàn tất, họ hàng, bạn bè hai bên đang chờ ngày chúc phúc cho chúng tôi. Nhưng lòng tôi thì rối bời với hàng ngàn những suy nghĩ, đắn đo.
Liệu đến với anh, tôi có hạnh phúc? Liệu đến với anh, tôi có được là chính mình không? Và tôi có thực sự yêu thương và chăm sóc anh không? Rồi anh có thay lòng không, có lại bỏ rơi tôi như người đàn ông trước kia đã từng bỏ rơi tôi không? Anh có trân trọng tôi không...
Theo Ánh/Báo Đất Việt
Ảnh minh họa