Đời sống

Sau khi chồng mất 2 tháng, tôi buồn rầu lấy ví anh ra ôn lại kỉ niệm để rồi chết lặng khi thấy vật bên trong

Tôi đau đớn ngã quỵ khi chồng mất nhưng bây giờ, trái tim tôi càng đau và xen lẫn hận anh.

Cám cảnh cuộc hôn nhân, mỗi sáng ngửa tay chờ chồng phát cho 70 nghìn đi chợ / Chị dâu đến nhà, thông báo sự thật về chồng khiến tôi chết lặng

Tôi từng có một mái ấm hạnh phúc. Chồng tôi tuy kiệm lời nhưng biết quan tâm vợ con và thể hiện tình cảm bằng hành động. Dù bận bịu thế nào, ngày cuối tuần anh luôn dành cho gia đình. Nhà người ta đàn ông hay nhậu nhẹt nhưng nhà tôi ngược lại. Vì làm bên bộ phận đón tiếp khách hàng, kí kết hợp đồng nên tôi lại là người thường xuyên đi nhậu cùng đối tác. Chồng tôi làm văn phòng, hết giờ là về với con và vun vén gia đình.

Dù lương anh không cao bằng lương tôi nhưng chưa bao giờ tôi khinh thường chồng. Bởi trong mắt tôi, anh là một người chồng, người cha hoàn hảo. Anh kiên nhẫn hơn tôi trong việc dạy dỗ con. Anh càng thích chơi đùa với con hơn tôi. Thật tình tôi không thể chịu nổi tiếng la hét của con trai 4 tuổi mỗi khi nó chơi trò bắn súng nước.

Vì tôi đã quá quen lệ thuộc vào chồng nên khi nhận được tin anh đột quỵ ở công ty, tôi điên đảo ngã quỵ xuống. Đồng nghiệp phải gọi taxi và đi kèm với tôi tới bệnh viện. Tới nơi thì chồng tôi đã mất rồi. Ngày đó, tôi chẳng biết gì sau khi thấy anh trùm tấm vải trắng lên mặt.

Chồng tôi tuy kiệm lời nhưng biết quan tâm vợ con và thể hiện tình cảm bằng hành động. (Ảnh minh họa)

Chồng tôi tuy kiệm lời nhưng biết quan tâm vợ con và thể hiện tình cảm bằng hành động. (Ảnh minh họa)

Khi tỉnh lại, tôi được đưa về nhà để lo tang lễ cho chồng. Nói là lo nhưng thật ra tôi chẳng làm gì cả, chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn người ra kẻ vào chia buồn. Người nào thấy tôi cũng lắc đầu chẹp miệng, tôi chẳng khác một người sống mà như đã chết.

Khi di quan, để tránh tôi xúc động mạnh, người nhà đã tiêm cho tôi một mũi thuốc an thần. Tôi ngủ li bì cả ngày hôm đó. Đến hôm sau, một chị hàng xóm đến chơi cùng tôi có kể chuyện về buổi di quan. Chị ấy thấy trong những người đưa tang cho chồng tôi, có một người phụ nữ dẫn theo đứa bé nhỏ hơn con tôi một chút, tầm 2 tuổi. Con bé có nét mặt rất giống chồng tôi. Hai người họ lặng lẽ đứng xa quan tài. Lúc hạ huyệt, người phụ nữ đó còn khóc và trên đầu đứa bé có đeo mảnh khăn trắng như khăn tang.

Tôi nghe chỉ cười cười rồi quên đi. Chồng tôi vốn dĩ ít nói, khô khan, hơn nữa đa phần thời gian đều ở nhà. Tôi cũng thường kiểm tra điện thoại của anh. Nói chung anh chẳng có điểm gì đáng nghi ngờ cả. Nếu có con riêng ở ngoài, hẳn anh đã chu cấp tiền hoặc qua lại với bé rồi. Anh rất thương con, điều đó tôi hiểu hơn bất cứ ai.

13-anh-girl-buon-13

Tôi rút tấm ảnh ra và chết lặng khi thấy một tấm ảnh khác nhỏ hơn nằm ép bên dưới. (Ảnh minh họa)

Đồ đạc của chồng tôi đa số đều đem đốt theo anh. Duy chỉ có cái ví tiền, vật tôi mua tặng cho anh nhân kỉ niệm 3 năm ngày cưới tôi không đốt mà muốn giữ làm kỉ niệm. Hôm qua, sau khi chồng mất được 2 tháng, tôi nhớ anh không chịu nổi. Lục tìm cái ví, tôi mân mê nó trên tay và nước mắt không ngừng rơi.

 

Lật ví ra, tấm ảnh mẹ con tôi luôn nằm gọn trong ví anh. Chính tôi bỏ nó vào để nhắc nhở anh, khi nào muốn mời bất cứ cô gái nào đi ăn, mở ví ra đều sẽ nhớ đến mẹ con tôi ở nhà đợi cơm. Tôi rút tấm ảnh ra và chết lặng khi thấy một tấm ảnh khác nhỏ hơn nằm ép bên dưới.

Trong tấm ảnh đó, chồng tôi đang bế một đứa bé gái tầm 1 tuổi có nét mặt giống anh như đúc. Lời kể của chị hàng xóm lại hiện lên rõ ràng từng câu chữ. Tôi lặng người, tâm trạng hỗn loạn. Trong đầu tôi hiện ra hàng loạt câu hỏi vì sao? Vì sao anh phản bội tôi? Vì sao anh có con riêng mà không nói với tôi? Anh qua lại với mẹ con họ từ khi nào? Tại sao khi anh mất, mẹ con cô ấy không đến viếng hay nhận cha mà chỉ khi di quan mới lặng lẽ đến? Tôi quay cuồng khi thấy tấm ảnh đó. Tôi vừa hận vừa thương chồng. Tôi có nên đi tìm mẹ con cô ấy để làm rõ những nghi vấn trong đầu mình không?

Theo Giấu tên/Helino
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm