Đời sống

Sau một buổi trông cháu, tôi tá hỏa nhận ra lý do chị dâu bấy lâu nay chỉ quanh quẩn ở nhà

Thằng bé đang khóc thì mềm oặt, tay chân co quắp lại khiến tôi hốt hoảng.

Vợ chồng tôi đang đùa giỡn thì mẹ chồng hùng hổ lao vào, đuổi cả hai ra khỏi nhà vì một câu xưng hô của tôi / Vợ chồng cãi nhau, phụ nữ thông minh không bao giờ làm 3 việc này

Sau khi sinh con, chị dâu tôi không đi làm nữa mà chỉ ở nhà trông cháu. Suốt ngày quẩn quanh bên con nên người chị ấy luôn có mùi bỉm sữa. Mỗi lần về nhà chơi, tôi đều không biết phải nói gì với chị ấy vì ngoài chuyện bỉm sữa, con ốm con bệnh thì chị có chuyện gì khác để nói nữa đâu. Lâu dần, tôi thấy người chị dâu hiểu biết trước đây như biến mất, thay vào đó là một bà mẹ "nái sề" chính hiệu.

Tôi nhiều lần khuyên chị dâu gửi cháu để đi làm rồi có động lực lấy lại vóc dáng cũ cũng như tiếp xúc ngoài xã hội. Nhưng chị ấy toàn kêu than không dám gửi cháu càng khiến tôi bực bội hơn. Mẹ tôi cũng hay kể rằng thỉnh thoảng bà sang chơi, dù ở nhà nhưng chị dâu chưa từng quét cái nhà, chỉ toàn trông con mà thôi. "Lúc nào cũng bế con trên tay, trông thật chướng mắt, chẳng chịu đặt con chơi để làm việc nhà". Mẹ tôi còn phải cảm thán câu ấy. Trong mắt tôi, chị dâu không chỉ vô dụng mà còn lười biếng.

Mãi đến hôm qua, chỉ sau một buổi trông cháu hộ chị ấy, tôi mới tá hỏa phát hiện lý do chị ấy không dám gửi con đi nhà trẻ. Chẳng là chị ấy đi nộp hồ sơ xin việc, thấy tôi về chơi nên nhờ tôi trông giúp 3 tiếng đồng hồ. Một tiếng đầu trôi qua suôn sẻ. Tiếng thứ hai, thằng bé nhớ mẹ nên bắt đầu khóc, khóc quằn quại, khóc khàn cả giọng. Tôi bồng bế, lấy đồ chơi ra dụ dỗ mà không có hiệu quả. Bỗng nhiên thằng bé mềm oặt, co quắp tay chân lại, miệng sùi bọt mép ra.

Chỉ trích chị dâu lười biếng nên không gửi con đi làm, tôi tá hỏa chỉ sau một buổi sáng trông cháu  - Ảnh 1.

Tôi hồn vía lên mây, gọi mẹ mình đưa cháu đến viện. Ảnh minh họa.

Tôi hồn vía lên mây, gọi mẹ mình đưa cháu đến viện. Bác sĩ sơ cứu rồi mới báo thằng bé có tiền sử bị động kinh, không nên để khóc quá lâu hoặc gặp chuyện gì quá sốc và phải theo dõi cháu liên tục. Tôi nhìn mẹ, mẹ nhìn tôi. Hai chúng tôi vội gọi cho anh trai để hỏi thì anh thở dài bảo rằng khi cháu được 2 tháng thì lên cơn sốt cao nhưng hồi đó anh tôi còn ham nhậu nhẹt nên chị dâu gọi cũng không về đưa cháu đi viện. Kết quả cháu bị co giật và có tiền sử động kinh từ đó và hiện tại vẫn còn dùng thuốc điều trị. Sau vụ đó, anh tôi mới tu chí làm ăn và biết thương vợ con.

Sau một buổi sáng trông con hộ chị dâu, tôi mới nhận ra mình ích kỉ, chưa kịp tìm hiểu chuyện gì và cũng không quan tâm mẹ con chị ấy đã vội đánh giá rồi. Nhìn chị dâu bế ru con, nước mắt rơm rớm mà tôi vừa xót lòng vừa hối hận. Mẹ tôi cũng nhận sai rồi bảo chị ấy cứ ở nhà trông con, chuyện tiền bạc cứ để anh tôi lo vậy. Bà cũng nói sẽ thường xuyên sang chăm cháu đỡ chị. Tôi nên làm gì để chuộc lại lỗi lầm và những câu nói xỉa xói đã nói với chị dâu trước đây?

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm