Đời sống

Sinh con 2 tháng, chồng nhìn tôi chép miệng "Nhìn em sợ quá"

Ngày trước khi còn con gái, tôi cũng là cô gái xinh đẹp khiến nhiều người mê mệt, nhưng sinh xong thì tôi thay đổi hẳn.

Nghe lời khuyên của vợ, chồng mang chậu cây tới công ty và được thăng chức lên chủ tịch / Vừa nghe tin tôi mất việc, mẹ chồng lập tức kiếm cớ "đuổi khéo" vợ chồng tôi ra ở riêng

Tôi và Huy cưới nhau khi tôi mới tròn 20 tuổi, còn anh 25. Ai cũng nói tôi lấy chồng sớm quá, vội vàng rồi vất vả nhưng tôi không tin, lúc ấy yêu đương làm cho mờ mắt, nào có nghĩ được xa xôi.

Anh là mối tình đầu của tôi, hai đứa yêu nhau chân thành. Lúc đó tôi là cô gái xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, nhưng thấy anh có vẻ hiền lành, tử tế nên tôi dành cho anh thiện cảm hơn.

Duy chỉ có điều, trong thời gian anh yêu tôi, anh vẫn còn liên hệ với người cũ, cũng vì chuyện này mà hai đứa có chút trục trặc, nhưng anh hứa sẽ dứt điểm để toàn tâm toàn ý với tôi.

Sau đó tôi có bầu, anh vui lắm, chính anh là người chủ động báo tin cho gia đình xin cưới, rồi chạy đi chạy lại chăm bẵm tôi từng li từng tí. Bố mẹ tôi mới đầu không đồng ý, thậm chí còn ép tôi bỏ thai để học hành tiếp, nhưng chính anh sang nhà tôi xin cưới và hứa sau khi tôi sinh xong sẽ thu xếp để tôi đi học lại. Thấy hai đứa quyết tâm, bố mẹ tôi cũng thôi.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Yêu nhau là thế, vậy mà cưới nhau về tôi đã thấy anh khác rồi. Trước chưa cưới anh nhỏ nhẹ, quan tâm này nọ, vậy mà thành vợ cái thái độ anh khác hẳn. Từ chuyện ăn uống, anh cáu kỉnh tôi ăn thế nọ thế kia, rồi không đi làm mà suốt ngày đòi hỏi thì lấy đau ra. Tôi nấu nướng không đúng ý anh mắng cho cả bữa, rồi không may làm vỡ cái bát, cái đĩa thì anh cằn nhằn cho cả buổi.

Có lần anh đưa bạn về nhà chơi bời, nhậu nhẹt đến gần 12h đêm vẫn chưa tàn. Tôi nằm trong phòng không ngủ được nên nhắn tin cho chồng. Ai ngờ đâu anh đùng đùng vào phòng, tát cho tôi cái đau điếng rồi bảo tôi láo toét nọ kia. Nhiều lúc tôi sốc đến mức không biết đây có phải người đàn ông mình yêu và bằng sống bằng chết để cưới đây không.

Tôi sinh con, bà nội, bà ngoại thay nhau chăm nom, nhưng chồng tuyệt nhiên không ngó đến con. Anh đi cả ngày, cùng lắm vào ngó con tý xong lăn ra ngủ.

Mà từ lúc bầu bí, sinh xong tôi tăng gần 20 cân, lại bị rạn bụng, ngực nên nhìn rất xấu. Chính bản thân mình tôi cũng thấy mình xuống sắc thật, nhưng bà mẹ bỉm sửa, suốt ngày bú mớm thì thời gian đâu mà làm đẹp, vậy mà khi con 2 tháng, chồng nhìn tôi chặc lưỡi: "Nhìn sợ thật, sao con 2 tháng rồi mà em vẫn xồ xề thế kia, liệu mà giữ gìn, chứ anh nhìn còn sợ đừng nói người ngoài".

Những lời chồng nói thật sự như xát muốn vào lòng tôi. Từ lúc nằm ổ, chưa được một cử chỉ ân cần, chưa được một lần vỗ về hỏi vợ khỏe không, hay thế nào thế khác mà chỉ chăm chăm soi xét, chê bai.

 

Thỉnh thoảng nằm nhìn con mà nước mắt tủi thân cứ ứa dài, giờ ngoài con ra, tôi không có chút hi vọng nào để cố gắng sống, chẳng nhẽ sự lựa chọn cả đời này của tôi lại sai lầm ư, lại thất bại thảm thương thế này sao? Càng nghĩ tôi càng ân hận, càng bế tắc. Phải làm sao bây giờ đây?.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm