Đời sống

Tôi giận dỗi ôm con về nhà mẹ đẻ, 2 tuần sau chồng vẫn không đến đón buộc tôi phải tự về, để rồi nhìn cảnh tượng ở nhà mà sốc

Lúc tôi về đã là gần giờ cơm tối, định bụng rủ chồng đi ăn nhà hàng một bữa để xí xóa chuyện giận hờn cũ. Thế nhưng khi về đến nhà, đập vào mắt tôi lại là một cảnh tượng khiến tôi tức muốn nổ phổi.

'Tròn mắt' với bữa cơm hằng ngày đầy ắp món ngon của cặp vợ chồng son / Ngay đêm tân hôn tôi đã phải thức trắng, nhưng vừa nói nguyên nhân thì vợ chồng cãi nhau và vợ đòi phân phòng ngủ riêng

Cách đây 2 tuần, vì vợ chồng cãi nhau nên tôi đã giận dỗi bế con về nhà mẹ đẻ. Cách làm ấy rất có hiệu quả với chồng tôi, chỉ cần qua một đêm đến hôm sau là anh lập tức sang năn nỉ tôi đưa con về.

Thế nhưng lần này qua 3 ngày mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chồng đâu. Mỗi tối anh vẫn gọi điện hỏi thăm con đều đặn nhưng tuyệt nhiên không ló mặt sang xin lỗi để đón vợ con về.

Tôi giận anh không xuống nước làm lành nên quyết định thi gan với anh xem ai lì hơn. Cuối cùng tôi là người chịu thua trước. Sau 2 tuần chồng vẫn không đến đón, dưới sự khuyên bảo và thúc giục của bố mẹ, tôi đành muối mặt bế con về.

Lúc tôi về đã là gần giờ cơm tối, định bụng rủ chồng đi ăn nhà hàng một bữa để xí xóa chuyện giận hờn cũ. Thế nhưng khi về đến nhà, đập vào mắt tôi lại là một cảnh tượng khiến tôi tức muốn nổ phổi. Chồng tôi đang ngồi chễm chệ bên phòng trọ của cô hàng xóm chờ cô ta nấu cơm cho ăn. Hai người còn chuyện trò, cười đùa vô cùng vui vẻ là đằng khác.

Vợ chồng cãi nhau, tôi giận dỗi ôm con về nhà mẹ đẻ, 2 tuần sau trở về nhà, tôi tức nổ phổi nhìn cảnh tượng trước mắt - Ảnh 1.

Từ giờ tôi cũng chẳng dám bỏ về nhà mẹ đẻ nữa đâu! Ảnh minh họa.

Anh thấy tôi bế con về thì kinh ngạc vô cùng, vội theo vợ về nhà ngay lập tức. Tôi tức tối chất vấn tại sao chồng lại ăn cơm ở nhà cô hàng xóm. Anh giải thích vì cô ta nhiệt tình mời mọc quá. Thấy anh tối nào cũng ăn cơm quán bình dân ngoài đầu ngõ nên thương tình rủ anh sang ăn cùng, vừa no bụng hơn lại hợp vệ sinh. Anh ngán ăn cơm quán quá rồi nên cả tuần này đành mặt dày làm phiền cô ta.

Chồng tôi thề thốt rằng câu chuyện chỉ có thế chứ giữa họ không hề có gì quá giới hạn. Tôi tin tưởng anh song vẫn còn ấm ức chuyện chồng không đến đón vợ con về. Anh nhìn tôi cười: "Cho em chừa cái tật hở chút là bế con về nhà mẹ đẻ chứ sao nữa!".

Nghe câu trả lời của chồng, tôi tức nghẹn mà không nói được gì. Hai tuần qua ở nhà mẹ đẻ, trong lòng tôi nơm nớp buồn phiền, thế mà chồng ở nhà vui vẻ đi ăn cơm nhà hàng xóm, chẳng có vẻ gì nhớ nhung vợ. Tôi giận quá mà không biết cách nào để "trị" chồng hiệu quả đây?

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm