Đời sống

Tôi mang bầu khiến bố mẹ đau đớn, rơi vào khủng hoảng

Tôi biết mẹ con tôi sẽ bình an và chúng tôi sẽ cùng nhau bước qua bài học này.

Ly hôn đã 3 năm, bố chồng cũ đột nhiên gọi điện, bảo tôi về nhận đất / Nhờ món thịt cháy của cô giúp việc mà vợ chồng tôi làm hòa sau một tháng mâu thuẫn nặng nề

Tôi sinh ra trong gia đình nề nếp, có thể nói là khá phong kiến. Bố tôi là người coi trọng sĩ diện, gia phong nên khi biết tin tôi có bầu, bố phát điên lên vì giận. Bình thường bố rất thương và chiều tôi nhưng bữa nay, bố gần như biến thành người khác.

Bố đánh mắng, đuổi tôi ra khỏi nhà, nói những câu khiến tôi đau đớn đến mức đời này chắc không thể nào quên nổi. Mẹ quỳ xuống ôm chân bố để xin cho tôi được ở lại nhà. Bố đứng giữa nhà, mang dáng dấp của người bất lực, sau đó ông lặng lẽ lên gác thắp hương cho ông bà nội.

Tôi thương bố và ân hận vì đã đặt gia đình vào tình cảnh tồi tệ này. Tôi lỡ yêu, trót dại với người đàn ông không ra gì. Nhưng đứa con trong bụng tôi không có lỗi, tôi không muốn bỏ đứa con còn chưa thành hình trong bụng mình. Khó khăn của tôi lúc này là vấn đề kinh tế và tiền bạc.

Tôi chỉ vừa tốt nghiệp đại học, ra trường công việc chưa ổn định, bản chất lại là con gái út được bố mẹ chiều chuộng, xưa giờ chỉ biết học chứ không biết lo toan. Chuyện tôi bị đàn ông ruồng rẫy với cái thai trong bụng chắc là cú sốc lớn nhất từ trước đến nay của gia đình. Sau khi bị con gái gây cho cú sốc đó, bố trở nên lặng lẽ như cái bóng.

Chỉ vì tôi, bố mẹ giờ xấu hổ với họ hàng làng xóm (Ảnh minh họa: TD).

Bố ngại ra ngoài tiếp xúc với hàng xóm láng giềng. Ngay cả chuyện về quê cúng giỗ cùng họ hàng, bố cũng lấy cớ mệt để hạn chế gặp mọi người. Tôi hiểu với một người cổ hủ và coi trọng thanh danh như bố, hẳn là ông cảm thấy rất xấu hổ vì mang tiếng không biết dạy con, để con gái chửa hoang, bị đàn ông ruồng rẫy.

Càng nhìn ông tự dày vò, tôi càng cảm thấy mình tội lỗi vì bản thân đã mang lại nỗi ô nhục lớn cho bố mẹ. Tôi cũng tự suy nghĩ, dày vò bản thân đến mức trầm cảm. Tôi bắt đầu không thể kiểm soát được hành động của mình. Đỉnh điểm của hành vi khủng hoảng ấy là lúc tôi nghe được tiếng bố nói như gầm lên với mẹ ở ngoài phòng khách.

Tôi không rõ câu chuyện của bố với mẹ là gì, nhưng tôi nghe được bố nói câu cuối: "Cứ để nó chết đi". Thế là tôi bắt đầu nung nấu kế hoạch ra đi của mình. Đợi buổi trưa vắng vẻ, tôi mở cổng, đi ra con sông cách nhà gần 2km. Tôi muốn kết liễu cuộc sống buồn tủi này, chấm dứt chuỗi ngày nặng nề trong gia đình, để bố mẹ đỡ khổ tâm vì nỗi nhục nhã do tôi mang lại.

Đúng lúc tôi nhắm mắt đưa chân, định trèo qua lan can cầu, đứa trẻ trong bụng tôi đạp rất mạnh khiến tôi cúi gập cả người vì cơn đau đớn bất ngờ. Tôi chợt tỉnh khỏi cơn say.

Tôi đã mất rất nhiều thời gian, nước mắt, công sức, cùng sự hy sinh hỗ trợ của mẹ để giữ con đến ngày hôm nay. Tôi không thể cam tâm cắt đứt cuộc sống của con khi con còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng cuộc đời. Tôi không thể là người mẹ tàn ác như vậy được. Tôi quyết định quay trở về nhà.

 

Mẹ ôm chầm lấy tôi khóc lớn. Bố đứng im nhìn hai mẹ con tôi và bố cũng không kìm được mà khóc theo. Dòng nước mắt tuôn ra từ hốc mắt của người đàn ông thật sự khiến tim tôi đau thắt.

Tôi thấy thương bố mẹ ghê gớm, muốn nói lời xin lỗi mà không sao nói lên lời, còn bố cất giọng khản đặc xin lỗi tôi. Những ngày sau đó, tôi quyết định phải thay đổi. Mỗi lúc bi quan ập đến, tôi lại tự đấu tranh tư tưởng, nghĩ đến đứa con trong bụng, nghĩ đến tình yêu của bố mẹ để kéo bản thân ra khỏi suy nghĩ tiêu cực.

Hàng ngày, tôi vẫn tiếp tục đi làm, tối phụ mẹ nấu nướng, tự làm những món quà nhỏ cho con, may vá, nghe nhạc, lên danh sách những việc cần làm để thực hiện trong ngày. Ngày tôi có dấu hiệu trở dạ, bố chở tôi trên chiếc xe máy cũ, mẹ xách bịch đồ đi sau. Tôi ngồi phía sau đưa hai tay ôm chặt bố, trong lòng thì thầm lời cảm ơn người đàn ông vừa gai góc, vừa dịu dàng này.

Tôi cảm ơn gia đình và cảm ơn sự mạnh mẽ của bản thân đã giúp tôi dũng cảm, kiên trì, đủ cứng cáp đi hết hành trình khó khăn tưởng chừng bế tắc. Tôi biết mẹ con tôi sẽ bình an và chúng tôi sẽ cùng nhau bước qua bài học này.

Lời cuối của câu chuyện tôi muốn kể hôm nay là nhắn nhủ thật lòng từ bài học của chính tôi dành cho các cô gái: Đừng vội vã trao gửi tình cảm cho một người, khi bạn chưa đủ trưởng thành để nhìn nhận bản chất họ. Sự dại dột đó sẽ gây ra những điều tồi tệ khủng khiếp cho bản thân bạn và những người yêu thương bạn.

 

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm