Đời sống

Tôi sững sờ vì ngạc nhiên và xấu hổ khi thấy cô gái mà mình từng ruồng bỏ cách đây 3 năm

Tôi không ngờ lại gặp lại em trong hoàn cảnh này. Bản thân tôi thấy xâu hổ vô cùng, có lẽ đây chính là quả báo cho kẻ bạc bẽo như tôi.

Sở hữu đôi chân kiểu này cả đời bạn có thể ngồi trên tiền, cuộc sống an nhàn sung sướng chẳng cần lo nghĩ / Sợ người quen không nhận ra vì đeo khẩu trang liên tục, cô gái đã có cách xử lý khiến tất cả tròn mắt thán phục

Tôi và Linh yêu nhau từ khi hai đứa còn ngồi trên giảng đường đại học. Tôi hơn em 2 tuổi, học khác trường nhưng gần nhau. Cả hai đứa đều là mối tình đầu của nhau. Tình cảm thời gian đầu vô cùng ngọt ngào, dù thời điểm ấy hai đứa vẫn nghèo lắm, trong tay chẳng có thứ gì. Tình yêu lúc đấy chưa nhuốm màu vật chất hay toan tính, đơn giản yêu chỉ là yêu thôi nên rất đẹp.

Tôi ra trường trước cô ấy, đây cũng là lúc tình cảm của chúng tôi nhiều sóng gió lắm. Tôi đi làm bận rộn, ít thời gian dành cho em hơn nên em thường xuyên hờn dỗi, trách tôi thay đổi. Thời điểm đó, tình cảm của hai chúng tôi không đồng điệu, tôi yêu nhưng bắt đầu nghĩ nhiều đến kinh tế, tương lai, còn cô ấy đơn thuần vẫn thích kiểu tình yêu màu hồng lãng mạn. Tôi và Linh đều là dân tỉnh lẻ, hoàn cảnh gia đình cũng chẳng khấm khá gì. Hai đứa cứ cãi nhau, chia tay, lại làm lành, lằng nhằng thế cho đến khi Linh ra trường, đi làm. Cô ấy cũng vội vã, bận rộn, lúc ấy Linh nói với tôi giờ mới hiểu cảm giác của người đi làm, xin lỗi vì thời gian trước không thông cảm cho tôi.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Phải thừa nhận, Linh là người con gái rất tốt. Em chân thành, chu đáo, hiểu biết và khéo léo. Thực sự tôi cũng rất yêu em, tình cảm gắn bó không phải ngày một ngày hai. Rồi Linh đả động tới chuyện cưới xin, em nói yêu lâu vậy rồi, hiểu nhau rồi, hơn nữa cũng đều đã đi làm. Tôi chưa nghĩ tới chuyện này, bởi cả hai còn trẻ, hơn nữa lấy nhau về rồi đủ thứ vất vả, lương 3 cọc 3 đồng, vặt mũi đủ đút miệng... thử hỏi làm sao mà sống.

Thế rồi đúng thời gian này tôi quen với Vân, Vân làm ngân hàng, là người Hà Nội và rất thích tôi. Một thời gian cân nhắc, tôi quyết định sẽ chia tay Linh để tới với Vân, thật sự tôi không yêu Vân, nhưng Vân cho tôi nhiều sự lựa chọn và cuộc sống đảm bảo hơn rất nhiều. Ngày tôi nói lời chia tay, Linh khóc rất nhiều, tôi biết tôi là thằng tồi nhưng đành vậy, tôi khao khát muốn giàu sang, muốn có nhà, có xe ở đây, nếu giờ lấy Linh, hai đứa tự phấn đấu thì cả đời chắc cũng chẳng được.

Không lâu sau đó, tôi và Vân kết hôn. Nhưng rồi tôi sớm vỡ mộng với cuộc sống hôn nhân. Tôi ở rể, bố mẹ vợ cũng không coi ra gì. Vân là con một, tiểu thư, đỏng đảnh, coi chồng như người hầu. Trong mắt cô ấy, tôi đúng là kẻ "chuột sa chĩnh gạo", cô ấy có cái quyền ban phát là lên mặt với tôi. Chúng tôi cãi nhau liên miên, nhiều khi tôi chán nản và bất lực vô cùng.

Vân không thích sinh con, cô ấy bảo chưa đến lúc, giờ sinh xong thì không được chơi bời tự do nữa. Tôi cũng chẳng dám làm gì khác. Sống trong nhà vợ, tôi thấy mình đúng là một kẻ lạc loài. Được hơn 1 năm, bố mẹ vợ mua nhà cho hai đứa ra ở riêng, tất nhiên nhà đứng tên vợ, và tôi lại thành kẻ ở nhờ.

 

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Vân coi thường tôi ra mặt, có chồng rồi mà cô ấy vẫn ăn chơi, nhảy múa, chẳng thiết tha gì việc nhà. Tôi nói thì cô ấy cãi lại...nhà cửa lúc nào cũng lạnh ngắt. Rồi Vân có bồ, cô ấy công khai đi lại với anh ta. Đó là khi chúng tôi bước sang năm thứ 3 của cuộc hôn nhân. Thế rồi, cuối cùng không chịu nổi, tôi ly hôn. Bỗng dưng thấy mình chẳng có gì, gần 30 tuổi, 1 đời vợ, không con cái, không nhà cửa, sự nghiệp cũng chẳng ra gì...

Thế rồi vô tình một ngày, tôi gặp lại Linh. Trớ trêu thay, cô ấy lại mua nhà ngay cùng chung cư với tôi. Ngồi với nhau ngay dưới sảnh, Linh nói cô ấy mới cưới, chồng trưởng phòng trong một tập đoàn lớn, rất tốt, rất yêu thương vợ và cô ấy hiện đang có bầu 2 tháng. Linh hỏi tình hình của tôi, tôi chỉ biết cười chua chát. Chia tay nhau, tôi thấy ân hận vô cùng, giá mà ngày ấy tôi không ruồng bỏ Linh thì biết đâu chúng tôi lại có một tương lai khác. Không ngờ tôi lại sớm nhận hậu quả đến vậy, trách ai bây giờ, chỉ trách mình tham lam, ngu muội.

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm