DNVN - Lấy chồng quá sớm, cuộc sống của tôi vô cùng mệt mỏi bên người chồng vô tâm, chơi bời. Lại không được nhà chồng thương yêu khiến tôi rơi vào bế tắc trong cuộc hôn nhân của mình.
Nếu chưa có con có lẽ tôi đã buông bỏ mọi thứ. Hiện tại con là nguồn động lực để tôi có thể tiếp tục mối quan hệ với gia đình này. Tôi và anh kết hôn ở tuổi 21, độ tuổi còn quá trẻ để bước vào cuộc sống hôn nhân.
Khi yêu anh tôi không hề hay biết trước đây chồng tôi có chơi bời nợ nần. Cũng chính đêm hôm đám cưới tôi mới biết, sáng hôm sau vì thương chồng tôi đem bán hết của hồi môn của bố mẹ cho, cộng thêm tiền mừng cưới có bao nhiêu gom hết trả nợ cho anh. Anh đã hứa sẽ không chơi bời nữa nhưng sau vẫn chứng nào tật nấy.
Còn bố mẹ chồng thì đối xử tốt với tôi được vài ngày sau khi biết tôi gom hết tiền cưới và vàng đem cho con trai trả nợ thì họ thay đổi thái độ hoàn toàn với tôi. Vì trước đó bố mẹ có hỏi mượn tiền tôi nhưng giờ không còn một đồng. Kể từ ấy tới bây giờ cũng chưa một lần tôi được gọi một câu mẹ con ngọt ngào, mà chỉ là mày tao cay nghiệt.
Cưới đến tháng thứ 3 mới có bầu. Trước đó bố mẹ chồng tôi còn ra ngoài nói tôi không đẻ được. Đến khi có bầu cứ nghĩ cách đối xử của bố mẹ với tôi sẽ khác nhưng không hề. Bầu đến tháng thứ 2 nghén quá và bị dọa sảy nên tôi xin nghỉ việc không đi làm ở nhà dưỡng thai. Từ lúc đó cuộc sống lại còn khó khăn hơn.
Tôi ở nhà loanh quanh việc nhà sớm tối làm gì cũng không vừa mắt bố mẹ, động tí là quát: "Mày làm được gì cho tao, cho cái gia đình này, một đồng mày cũng không làm ra". Nhiều khi nghén muốn ăn gì cũng phải nhìn thái độ bố mẹ cho phép ăn thì mới ăn, Bữa ăn để ý từng miếng gắp thức ăn. Mua cái gì cũng phải dấu diếm sợ bố mẹ biết.
Chồng thì vô tâm, ham chơi. Tôi có bầu anh chưa từng mua một thứ gì tẩm bổ cho vợ. Toàn bố mẹ đẻ tôi gửi đồ ăn và gửi tiền xuống cho tôi. Chồng đi làm cả tháng lương không đưa cho vợ được một đồng. Mà tiền mẹ tôi gửi cho tôi ăn tôi không dám ăn thì anh lấy đi trả nợ.
Trước chưa sinh xin về nhà thăm bố mẹ đẻ ông bà không cho còn mắng. Khi sinh đủ tháng cũng không cho con tôi về ngoại bắt 7-8 tháng mới được đi. Làm mẹ mà không được nuôi con theo cách của mình, trời mùa Đông mà bà không cho cháu mang bỉm vì sợ tốn kém...
Thương con không muốn con mình sau này bị chỉ trách cười nhạo vì không có bố nên tôi đã cố gắng cho đến giờ phút này. Tôi quá áp lực với cuộc sống hiện tại. Tôi có nên tiếp tục cố gắng chịu đựng vì con. Hay nên ly hôn để giải thoát cho bản thân?
Như Ngọc (Tổng hợp)
Ảnh minh họa