Đời sống

Vất vả mãi mới xin ra ở riêng được, nào ngờ đúng một tuần sau, tôi đã phải “muối mặt” xin mẹ chồng cho về nhà lại

Tôi ngượng nghịu xin xỏ mẹ chồng cho về nhà ở lại. Bà cười khẩy, từ chối rồi bỏ đi.

Trả tiền bát bún cho chị dâu, tôi không ngờ bị chị ấy mắng xối xả giữa chỗ đông người và tuyên bố một câu phũ phàng / Phụ nữ một khi đã ngoại tình, mở miệng sẽ nói ''3 chuyện như vậy'', đàn ông tinh ý là nhận ra

Vợ chồng tôi ở cùng mẹ chồng được 5 năm rồi. Mẹ chồng tôi hiền lành, nhân hậu nên rất được lòng mọi người. Tôi dù là dâu mà cũng phải khâm phục cách ứng xử và lối sống của bà. Nhớ hồi chúng tôi mới cưới, bố chồng tôi ngoại tình, dẫn cả con riêng về nhà. Thế nhưng mẹ chồng tôi vẫn cư xử lịch sự, phải phép với cô bồ nhí rồi kiên quyết ly hôn. Những ngày sau đó, dù bà rất buồn, thỉnh thoảng ngẩn ngơ nhưng vẫn bình thản, sống như ngày thường mà không trút giận lên con dâu.

Mọi việc trong nhà mẹ chồng tôi đều giành làm hết. Tôi đi làm về chỉ nghỉ ngơi rồi ăn cơm. Cũng vì thế mà tôi "sinh hư", lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ra ở riêng cho thoải mái. Tôi còn nghĩ dù gì mẹ chồng cũng là mẹ chồng, sống chung không thể nào thoải mái như ở riêng được. Và tôi tác động với chồng đủ kiểu để được mẹ chồng cho ra ở riêng.

Mẹ chồng thấy tôi kiên quyết quá nên đồng ý trong giận dữ. Thậm chí bà còn giận hơn cả lúc bố chồng tôi ngoại tình. Bà bảo chỉ có mỗi một người con trai, bà cũng thương tôi như con gái trong nhà, ấy thế mà tôi lại đòi ra ở riêng. Trước khi đưa tiền cho chúng tôi mua nhà, bà còn hỏi tôi một câu: "Mẹ sống với con không đủ tốt hay sao mà con cứ phải ra ở riêng?". Tôi hiểu mẹ giận nhưng nghĩ đợi sau một thời gian nữa, bà sẽ nguôi ngoai thôi.

Vất vả mãi mới xin ra ở riêng được, nào ngờ đúng một tuần sau, tôi đã phải muối mặt xin xỏ mẹ chồng cho về nhà lại - Ảnh 1.

Tôi càng hối hận vì quyết định của mình và càng thương mẹ chồng hơn. (Ảnh minh họa)

Thế nhưng vui vẻ, thoải mái với tổ ấm được một tuần thôi, tôi đã nhận ra mình sai lầm đến thế nào. Chồng tôi vốn được cưng chiều từ bé nên chẳng khác nào một kẻ to đầu lớn xác mà tự giác bằng không. Anh nhởn nhơ, thoải mái, đi làm về là nằm ườn chơi game, mặc kệ con khóc, vợ đầu bù tóc rối trong bếp.

Nhà có bẩn, anh cũng lớn tiếng kêu vợ lau dọn. Cơm chưa có, anh cũng nằm dài chờ chứ không hề cắm cơm giúp vợ. Quần áo dơ, anh vứt lung tung mỗi nơi một cái chứ không hề bỏ gọn vào sọt giúp vợ. Chỉ sau một tuần, tôi bắt đầu chán tận cổ. Lúc này, tôi mới thấm thía mẹ chồng đã phải khổ sở như thế nào. Vì thế, tôi càng hối hận vì quyết định của mình và càng thương mẹ chồng hơn.

Hôm qua, tôi về nhà, muối mặt xin mẹ chồng cho về ở cùng. Tôi bàn căn nhà mới mua có thể cho thuê, hàng tháng lấy tiền. Còn vợ chồng con cái tôi về lại nhà, vừa tiện chăm sóc mẹ chồng. Bà đợi tôi nói xong thì cười khẩy hỏi: "Về đây có người hầu hạ sướng hơn thì cứ nói thẳng. Ở riêng là quyết định của con, mẹ không ép, giờ hối hận cũng muộn rồi". Nói rồi, bà đứng dậy đi thẳng lên lầu.

Hồi giờ, tôi mới thấy mẹ chồng đáng sợ như vậy. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn về ở cùng với bà. Tôi nên xin lỗi mẹ chồng thế nào để bà tha thứ và chấp nhận cho vợ chồng tôi quay về đây?

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm