Đời sống

Về ngoại ở cữ chồng đã âm thầm chuyển về chung sống với bố mẹ, tôi bị "đánh úp" nhưng đưa ra điều kiện khiến anh điếng người

Chồng không bàn bạc gì mà tranh thủ lúc tôi về ngoại ở cữ đã chuyển về nhà bố mẹ. Căn nhà nhỏ của 2 vợ chồng anh cũng cho bạn thuê mở cửa hàng thời trang.

Khoe mình "tu mấy kiếp" mới gặp được mẹ chồng tốt, nấu cơm ngon trong kỳ ở cữ, nàng dâu trẻ chẳng ngờ chị em chỉ ra điều sai sai này / Ở cữ sướng như tiên, mẹ bỉm sữa bất ngờ bật khóc vì câu nói của chồng

Thế Sơn là một chàng trai tốt, hiền lành, gia đình khá giả. Nhưng điều mà tôi đánh giá cao là anh cũng thông minh, chịu khó. Hiện tại anh đang làm cho một công ty lớn với mức lương hơn 30 triệu, như thế rõ là rất ổn để lo cho gia đình.

Vậy nên dù quen Thế Sơn có hơn 6 tháng, tôi đã gật đầu chuyện kết hôn. Lúc ấy anh vui lắm, cứ cười mãi không thôi khiến tôi bối rối:

- Chỉ là đồng ý chuyện kết hôn thôi anh có cần vui thế không?

Thế Sơn cười ngây ngốc, nắm chặt tay tôi rồi trả lời:

- Vui chứ, đâu phải chỉ là đám cưới đâu. Cuộc sống sau đó mới quan trọng, vậy là anh có thể đời đời bên người mình yêu rồi!

Tôi thấy anh hơi sến nên chẳng buồn đáp lại chỉ cười nhạt rồi cho qua. Nói thật, tôi cũng có chút nhan sắc, chưa kể không phải dạng kém cỏi gì mà khả năng ngoại ngữ, giao tiếp, chuyên môn đều tốt. Nhưng tình duyên của tôi khá lận đận, tôi không yêu ai được quá 1 năm. Tới 25 tuổi, mẹ tôi cứ thúc giục nhiều, tôi thì nhìn Thế Sơn có cảm tình nhất nên gật đầu đại.

Sau đám cưới, chúng tôi về chung sống với bố mẹ chồng. Tôi thì không thích nhưng vì lúc trước cũng không thương lượng nhiều nên giờ đành phải chấp nhận. Tuy nhiên, mẹ anh tính tình khá khó, bà khiến tôi không có ngày nào vui vẻ. Và tới lúc này tôi mới biết chồng mình lại nghe lời mẹ tới vậy.

Mỗi lần nhìn mẹ chồng nấu nướng, bê ra tận bàn, dỗ dành cậu con trai cưng ăn cho hết là tôi rùng mình. Trước mặt mọi người chồng tôi cũng bình thường nhưng trước mặt mẹ đứng là 1 đứa trẻ to xác không động chân động tay chuyện gì.

Về ngoại ở cữ chồng đã âm thầm chuyển về chung sống với bố mẹ, tôi bị "đánh úp" nhưng đưa ra điều kiện khiến anh điếng người - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Thành ra, mỗi lần tôi bị mẹ chồng mắng, Sơn không bao giờ lên tiếng bênh vực. Câu duy nhất mà anh nói chỉ là: "Yến, thôi nào, nghe anh xin lỗi mẹ trước đi", "Mẹ, mẹ bớt giận để con nói thêm với vợ con"...

Những câu nói ấy dù rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang ngùn ngụt trong lòng tôi. Anh nói thế khác gì ngầm khẳng định mẹ anh đúng còn tôi thì sai?

Chịu đựng được 3 tháng, tôi dứt khoát đòi ra ngoài sống riêng. Nài nỉ, thuyết phục, ép uổng, dọa nạt... tôi dùng mọi cách cuối cùng Sơn cũng đồng ý.

Sau khi sống riêng, cuộc sống thoải mái hơn cũng khiến tôi vui vẻ lên đôi chút. Tình cảm vợ chồng cũng đi lên, điều duy nhất khiến chúng tôi cãi nhau chắc cũng chỉ vì anh hay về nhà mẹ, hay bắt tôi về đó và anh quá ủy mị, không có chí tiến thủ.

Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều, tôi lạc quan nghĩ cuộc sống phải có thăng có trầm, có vui có buồn, và mình sống như hiện giờ là ổn rồi.

 

Không lâu sau tôi có bầu, Thế Sơn rất hạnh phúc. Rồi tôi sinh con, mẹ chồng cũng tới chăm sóc. Dù bà hơi hà khắc nhưng có cháu đích tôn, bà cũng bớt xét nét, mắng mỏ tôi hơn.

Nhưng tới khi tôi về nhà ngoại ở cữ, Thế Sơn mới làm 1 chuyện khiến tôi cảm thấy 2 đứa không hợp chung sống. Bố mẹ đẻ tôi ở thành phố khác, cách nhà chồng khoảng 50km. Thế nên trong suốt 1 tháng ấy, Thế Sơn có tới thăm 3 - 4 lần, còn tôi thì không về nhà nội lần nào.

Hết 1 tháng, anh mới đánh xe xuống đón 2 mẹ con. Tôi cũng vui vẻ chào ông bà ngoại rồi trở về. Tuy nhiên, thay vì lái xe về nhà riêng của 2 vợ chồng, Thế Sơn lại đưa tôi về nhà bố mẹ chồng. Tôi nghĩ là về đó ăn bữa cơm đoàn viên nên nhẹ nhàng hỏi chồng:

- Nay ông bà làm cơm đón Tũn về hả chồng? Hí hí, sao không đưa mẹ con em về cất đồ đã rồi qua đó.

Ấp úng mãi, Thế Sơn mới nói:

 

- Anh chuyển về chung sống với bố mẹ rồi. Ông bà cũng nghĩ rằng mấy tháng nữa em phải đi làm, cháu không có ai trông. Nhà thì rộng, chúng mình chuyển ra nhà, phòng bỏ không thật lãng phí...

- Nhưng anh chưa bàn với em?

- Thì giờ anh đang nói đây.

- Tiền trảm hậu tấu mà anh nói là bàn? Em không đồng ý thì sao?

- Anh thấy về đó có gì không tốt? Giờ có cháu rồi, mẹ cũng rất dễ tính. Chúng mình về đó vừa tiết kiệm chi phí, vừa gắn kết tình cảm gia đình...

 

Tôi giận điếng người. Rõ ràng việc anh không nói gì mà âm thầm chuyển nhà là sai mà vẫn cố cãi. Tôi là vợ anh cơ mà, đâu phải người ở hay đẻ thuê đâu mà không có chút quyền quyết định nào.

- Giờ em bắt xe đưa con về ngoại, không cần bàn nữa, coi như quyết rồi nhé!

- Yến, em nghĩ lại đi, đã về tới đây rồi.

- Chưa bàn tới chuyện là mẹ có hiền không, có tốt với em không thì em cũng cần được tôn trọng. 1 việc như sống chung, sống riêng mà anh tự quyết định như thế được sao? Em là vợ anh hay là người ở vậy?

Tôi nói 1 hồi khiến Sơn cứng họng. Trong lúc anh còn đứng đần người ở đó, tôi bế con đi vào nhà. Dù giận thế nào thì giận nhưng tôi nghĩ mình cần hành xử cho phải phép với bố mẹ chồng. Còn sau đó, tôi quyết không nhân nhượng nữa.

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm