Sáng nay lúc về nhà em mặc chiếc váy trễ vai. Ăn mặc như thế mà họ bảo rằng em mặc hở hang như gái hư hỏng nghe có quá đáng không.
Em năm nay 24 tuổi, người yêu em 27. Em sinh ra ở thành thị, còn quê anh ấy là một vùng nông thôn khá hẻo lánh. Hồi em tuyên bố chuyện tình cảm với anh ấy, bố mẹ em bảo em “đường quang không đi lại đi quàng bụi rậm”, bạn bè thì chửi “thành phố hết đàn ông con trai rồi hay sao lại đi yêu anh chàng nhà quê ấy”. Xét về mọi thứ, có thể anh ấy không bằng em, nhưng em không quan tâm đến những thứ đó.
Sự mạnh mẽ, quyết đoán của một chàng trai khôi ngô, hiền lành như một thỏi nam châm hút em vào không cách gì kháng cự.
Lúc đầu anh ấy có vẻ cũng hơi e ngại việc gia cảnh hai đứa có quá khác xa nhau. Nhưng em đã cố gắng giúp anh xóa đi mặc cảm giàu nghèo, nông thôn thành thị. Em cũng xác định, mình lấy chồng không nhờ cậy nhà chồng, chỉ cần chồng giỏi giang có ý chí là được.
Đợt vừa rồi công ty anh ấy đi nghỉ mát, anh ấy không đi mà ngỏ ý mời em về nhà anh ấy chơi coi như “ra mắt bố mẹ chồng tương lai”. Chuyến đi này em giấu bố mẹ vì bố mẹ em dù không phản đối ra mặt như lúc đầu nhưng thực tâm cũng chưa bằng lòng.
Chuyến xe hơn ba trăm cây số cuối cùng cũng dừng bánh, đường núi gập ghềnh khiến em say lả như tàu lá chuối, nên suốt quãng đường đi bộ về nhà anh ấy phải cõng em. Ngay khi vào tới sân, mẹ anh đã có vẻ khó chịu với hành động này.
Bữa cơm trưa hôm ấy, cả nhà chỉ xúm vào hỏi con trai, thi thoảng mới nhắc em “ăn cơm đi cháu” chứ không hỏi han thêm gì. Em dù cố tỏ ra cởi mở vẫn thấy mình hơi thừa thãi.
Tối ấy em ngủ với mẹ anh. Đêm đã khuya nhưng không thấy bà vào, chỉ nghe tiếng thì thầm ngoài sân. Em không ngủ được định dậy lấy điện thoại nghịch cho đỡ buồn thì nghe bố mẹ anh ấy nói chuyện. Mẹ anh nói:
Cái con bé da trắng xanh leo lẻo, người thì mỏng như giấy thế thì chửa đẻ làm sao được nhỉ?
Ờ, với lại cái cách nó ăn mặc tôi thấy khó coi quá, con gái con đứa ăn mặc hở hang như ca-ve thế, không biết có phải là con nhà đàng hoàng gia giáo không?
Em chột dạ nhìn lại mình, thấy mình đang mặc chiếc quần sóoc ngắn và áo hai dây. Sáng nay lúc về nhà em mặc chiếc váy trễ vai. Ăn mặc như thế mà họ bảo rằng em mặc hở hang như gái bao nghe có quá đáng không? Rõ ràng là họ lạc hậu quê mùa quá nên chê người khác hiện đại đây mà.
Suốt đêm đó em không ngủ được, càng nghĩ càng thấy vừa tủi thân vừa tức giận. Em tưởng người quê họ thoải mái dễ sống, chứ khắt khe xét nét đến từng cái áo cái quần thế thì sống làm sao. Vả lại em nghĩ lại câu nói của bố anh, thấy mình như bị xúc phạm.
Vậy nên sáng hôm sau em bảo với người yêu em có việc phải về lại thành phố sớm. Anh ấy hơi bất ngờ vì bọn em đã dự định ở nhà ba ngày rồi cùng đi nên cứ nì nèo. Bố mẹ anh cũng mời vài câu cho “phải phép” sau rồi bảo “Cô ấy có việc thì để cô ấy đi trước đi con ạ”. Hai từ “cô ấy” em nghe thấy xa lạ ngàn trùng.
Chuyện này em không dám kể với bạn bè vì sợ chúng nó sẽ cười vào mặt em kiểu “ngu thì chịu”. Em cũng biết nếu hai đứa đến với nhau thì sẽ sống ở thành phố, chỉ thỉnh thoảng mới về quê một lần. Nhưng việc bố mẹ anh ấy có vẻ có thành kiến với em, lại nói những câu khó nghe như vậy khiến em cảm thấy rất khó chịu, đến nỗi giờ mỗi khi mặc quần ngắn hay áo váy mát mẻ một tý lại bị ám ảnh cái câu “nhìn cứ như ca-ve”.
Từ hôm ở quê lên em thấy người yêu em cứ khang khác, hoặc là em có cảm giác vậy. Khi gặp lại anh, em có nói chuyện này thì anh cười bảo chắc em nghe nhầm hoặc là họ chỉ bàn tán về ai đó thôi. Anh còn nói họ khen em xinh đẹp.
Nói thật, em chẳng tin vào những gì anh ấy nói đâu. Em rất muốn hỏi bố mẹ anh ấy nhận xét gì về em nhưng lại không biết có nên hỏi hay không vì anh ấy có vẻ đang cố tình không nhắc đến. Em đang lưỡng lự không biết mình có nên dừng lại cuộc tình này không?
Theo Hoàng Hà/Công lý & Xã hội