Ngoại tình, hú hí với bồ thế nhưng khi vào đến nhà hàng và nhìn thấy món ăn được bày biện trên bàn, anh chồng suýt bật khóc vì hối hận.
Đàn ông
ngoại tình có muôn vàn cách để che đậy. Nhiều người thắc mắc tại sao một người đàn ông có vợ đẹp, con ngoan vẫn có thể đi ngoại tình. Để trả lời điều ấy thật không dễ dàng, bởi đó là bản tính của đàn ông, bởi đó có thể gọi là sở thích của họ. Họ thích cái mới, thích cái đẹp hơn và thích... thế. Họ không hiểu được nỗi đau của người phụ nữ đã ở bên họ cả thanh xuân, sinh con đẻ cái, chăm sóc họ chu toàn.
Vài lời càu nhàu, vài câu nói khó nghe nhưng đó là lời của các bà vợ, chẳng giống như những cô bồ chỉ thích ngon ngọt, ân cần. Bởi bồ chỉ là bồ, họ chỉ biết ở bên, được đưa đi ăn, được yêu chiều, được cung phụng, được mua quà. Các đấng mày râu có bao giờ giật mình, vợ ở bên cạnh được cái gì hay chỉ là đi làm về rồi lại lăn vào bếp nấu ăn cho chồng, rửa bát dọn nhà, chăm con, cho con ăn, dạy con học? Khi các cô bồ của các anh trở thành đàn bà như vậy, họ có thể cũng lại biến thành các bà vợ càu nhàu mà thôi...
Đó là lời nhắc nhở của các cô vợ để thức tỉnh đàn ông lúc nào cũng có ý định ngoại tình và cũng là bài học rút ra từ câu chuyện thú tội của một người đàn ông đi ăn với bồ sau khi nhìn thấy bát canh ngao. Chính vì bát canh ấy, anh này đã thức tỉnh và hiểu ra, không ai quan tâm mình hơn vợ, vợ là trên hết, đó là sự quan tâm chân thành từ con tim không phải người phụ nữ nào cũng làm được.
Lời thú tội của anh chồng được ghi lại như sau:
"Là đàn ông, những ai từng lén vợ 'vượt biên' ra ngoài 'ăn trái cấm' thì tôi cá rằng 10 ông sẽ cả 10 đều ngất ngây với dư vị ngọt ngào của nó. Chính xác thì nó giống như 1 món ăn khác hẳn với món vợ nấu ở nhà, dù ngon mấy thì ngon nhưng ăn nhiều ắt ngấy.
Tới giờ phút này, sau 10 năm kết hôn, tôi vẫn khẳng định mình còn yêu vợ có điều tình yêu dù có sâu đậm tới đâu rồi cũng bị thời gian bào mòn. Chồng lo tiền, vợ lo chăm con. Thay bằng những lời yêu thương ngọt ngào có cánh, câu chuyện của chúng tôi mỗi ngày một đi vào ngõ cụt với những từ ngữ cộc lốc, chẳng chủ chẳng vị, ai nghe người ấy tự hiểu.
Vợ tôi chịu khó, chăm chồng nhưng từ ngày có con em hay than vãn khiến tôi nhiều lúc cũng thấy mệt mỏi với kiểu cằn nhằn của cô ấy: 'Cái tủ giày để làm cảnh hay sao mà anh vứt giày ở đây?' hay 'Bụng dạ đã yếu, suốt ngày phải uống thuốc mà không biết đường kiêng khem rồi lại chỉ khổ vợ khổ con'.
Trong mắt tôi, vợ dần biến thành một 'tổng quản', càng tránh mặt được nhiều càng tốt. Lắm khi đi làm về mệt mỏi, lên xe rồi cứ nghĩ tới giọng cấm cảu nhắc chồng luộm thuộm nào là chìa khóa không để đúng chỗ, mũ bảo hiểm không treo lên tường mà tôi oải quá, ngoặt luôn xe tới quán cà phê ngồi nhâm nhi tới muộn hẳn mới về.
Rồi tôi gặp L. trên chuyến xe định mệnh ấy. L. kém vợ tôi 7 tuổi, nhẹ nhàng, đằm thắm trái ngược hẳn với 'tổng quản' của tôi. Thật sự bên L. tôi cảm giác như mình được trẻ lại cả chục tuổi.
Đúng là cái cảm giác ăn vụng nó khiến người ta vừa sợ vừa háo hức. Nhiều khi nằm bên L., nghĩ tới vợ tôi cũng áy náy nhưng trót sa chân vào lưới tình rồi khó rút ra lắm. Kiểu 'xa là nhớ, đêm là mơ', sợ bị vợ phát hiện thật nhưng vẫn khao khát thậm thụt đêm ngày.
Tính L. trẻ con, điều này tôi hiểu vì em kém tôi 8 tuổi xem như 2 thế hệ còn gì. Ban đầu có bồ trẻ đẹp, non tơ tôi tự hào về bản lĩnh đàn ông của mình lắm song để chiều được L. không phải đơn giản. Động tí em lại dỗi, chỉ đuổi theo dỗ dành thôi tôi cũng thấm mệt. Lắm khi tôi lại nghĩ thà cứ như vợ tôi, giận lên quát tháo ầm ĩ tí là xong chứ đằng này cứ như mèo vờn chuột khiến tôi oải kinh. Mấy lần tôi cũng tính dừng lại song nghĩ tới những phút cuồng nhiệt buổi trưa thì tôi lại tiếc.
Tới hôm qua, sau 1 tháng công tác dài đằng đẵng trong Sài Gòn về, máy bay hạ cánh, tôi bắt thẳng taxi tới đón L. đi ăn rồi tính sẽ dành cả buổi chiều bên em cho bõ nhớ. Vợ gọi hỏi, tôi bảo tối mới ra tới Hà Nội.
Vào nhà hàng, L. gọi món còn tôi đi rửa chân tay mặt mũi, tiện gọi cuộc điện thoại giải quyết nốt chút việc còn dở. Lúc sau đi vào thấy em gọi cả bàn thức ăn, có điều món nào cũng đều cay chua cả. Nhất là bát canh ngao thả không biết bao nhiêu ớt nhìn đỏ như sắc pháo. Tôi thấy thế chau mày hỏi: 'Cái nhà hàng này nấu nướng kiểu gì mà bát canh toàn ớt là ớt, ai ăn được'.
L. nghe vậy cười: 'Là em bảo họ cho nhiều ớt đó, em thích ăn canh ngao phải thật cay mới đã'.
Nghe L. nói tôi ngẩn người bởi rõ ràng em biết tôi bị đau dạ dày phải kiêng chua cay. Thậm chí hôm qua tôi bị đau bụng cả đêm còn nhắn tin cho em biết vậy mà hôm nay em lại gọi cho tôi cả tá ớt cay. Tự nhiên lúc ấy tôi lại chạnh lòng nghĩ tới vợ. Nếu là em chắc chắn bàn ăn em đón tôi trở về sẽ toàn những món tốt cho dạ dày như thịt kho nghệ, canh cải nấu thịt nạc. Những món mà trước giờ tôi thấy ngán thì giờ phút này tôi lại thèm ăn kinh khủng.
Nghĩ tới đây, tự nhiên đầu óc tôi như được đả thông tư tưởng, hơn lúc nào hết tôi hiểu chính sự cấm cảu, cằn nhằn của cô vợ lôi thôi nhếch nhác ở nhà mới là tài sản vô giá của cuộc đời tôi. Chỉ có em là người lo cho tôi nhất. Vậy mà tôi lại thích sự ngọt ngào nơi trót lưỡi đầu môi mà phản bội em. Không nghĩ ngợi thêm, tôi bỏ luôn L. ở đó rồi bắt xe về với vợ. Với L., tôi coi đó là 1 lần trượt ngã, cả đời không mắc lại".
Cũng nhờ bát canh ngao, anh chồng nhận ra không ai quan tâm lo lắng cho mình hơn vợ. Nếu là vợ, cô ấy sẽ không để cho người chồng đau dạ dày phải ăn những món cay hết sức như thế, còn cô bồ thì đâu nghĩ được, chỉ nghĩ cho mình thậm chí quên luôn cái sự đau đớn mà anh mới tâm sự hôm trước. Cũng thật may người chồng đã kịp nhận ra sai lầm và hứa không bao giờ tái phạm nếu không, không biết rồi đến khi hối hận, anh còn cơ hội mà quay về?
Theo Thanh Thanh/Vietnamnet