Đời sống

Vợ suốt ngày phàn nàn bà nội lên chăm cháu mà toàn ngủ khiến tôi giận mẹ, để rồi khi sự thật sáng tỏ, tôi đau lòng vô cùng

Mẹ tôi nói trong người nhiều bệnh không thể chăm sóc cháu tốt được nhưng vợ tôi lại gọi điện nói thẳng nếu bà không trông coi cháu thì sau này về già sẽ chẳng quan tâm.

Chồng mất, mẹ chồng đột nhiên cho 3 tỷ, bà nói một lời khiến tôi kinh ngạc / Nhờ mẹ chồng trông cháu, bà nhận lời nhưng điều kiện kèm theo khiến tôi giận dữ bế con đi gửi người khác

Lương vợ chồng tôi mỗi tháng cả hai cộng lại mới được 20 triệu đồng, phải thuê phòng trọ, mới sinh em bé đầu lòng, chính vì vậy rất tốn kém. Chỉ còn hơn tháng nữa là vợ phải đi làm rồi nên tôi nhờ mẹ đến làm quen dần với việc chăm sóc cháu.

Lúc đầu mẹ từ chối, nói là trong người yếu, nhiều bệnh nên khó có thể bế cháu được và đẩy trách nhiệm sang cho bà ngoại. Nhưng vợ tôi tức tối nói dỗi nếu mẹ mà không lên chăm sóc cháu đích tôn thì sau này về già các con sẽ chẳng quan tâm đến ông bà nội.

Chính vì câu nói quá gay gắt của vợ tôi khiến mẹ đành phải ra thành phố đảm nhận việc chăm cháu, còn ông nội ở quê tự lo cơm nước.

Mẹ mới đến ở có một tuần mà tôi đã nghe đủ thứ chuyện vợ phàn nàn. Nào là bà nội chẳng biết nấu ăn, làm món nào cũng mặn chát, chỉ được mỗi cái ưu điểm ngủ thi với cháu là giỏi.

Một buổi đêm, vợ không cho tôi quan hệ vợ chồng nguyên nhân bởi giận bà nội cả ngày. Vợ bảo mẹ tôi quá đáng lắm, nhờ bà bế cháu để cô ấy đi chợ, thế mà về đến nhà thấy con nằm dưới đất khóc sưng mắt tè dầm ướt sũng, còn bà vẫn ngủ ngon lành trên võng.

Vợ suốt ngày phàn nàn bà nội lên chăm cháu mà toàn ngủ, khiến tôi giận mẹ vô cùng, để rồi một ngày đi làm về sớm sự thật sáng tỏ mà tôi đau lòng - Ảnh 1.

Đứng giữa mẹ và vợ tôi phải làm sao đây? (Ảnh minh họa)

Vợ trách bà nội đãng trí, bảo ném trái cây hư vào thùng rác thế mà lại mang vào tủ lạnh cất trữ đến nỗi dòi nở đầy ra khiến cô ấy nổi hết cả da gà.

Giận mẹ lắm nhưng tôi không biết phải nói thế nào để cho mẹ hiểu. Nếu tôi mà ra mặt trách mẹ thì bà sẽ giận dỗi và vợ không còn tôn trọng mẹ chồng nữa. Còn cứ im lặng thế này thì gia đình sẽ rất căng thẳng.

Một hôm tôi đi làm về sớm hơn ngày thường, thấy mặt vợ đang tức giận trách mẹ tôi ngủ suốt cả buổi chiều gọi mãi mà không chịu dậy. Đến lúc này tôi chịu hết nổi gọi mẹ dậy và nói: "Bà lên đây là để chăm cháu chứ để ngủ à? Cứ thế này thì hai tuần nữa vợ con đi làm sao mà yên tâm giao cháu cho bà chứ?". Mẹ tỉnh dậy nhìn con trai ngơ ngác hỏi tôi là ai và đang ở đâu như thể người mất trí vậy.

Lo sợ mẹ có vấn đề về sức khỏe, tôi vội vàng đưa bà đến bệnh viện khám.Bác sĩ kết luận mẹ tôi bị Alzheimer đã ở giai đoạn nặng nênmất trí nhớ.

Thì ra sức khỏe mẹ là yếu thật, chứ bà không nói dối để đùn đẩy trách nhiệm chăm sóc cháu cho bà ngoại. Vậy mà vợ chồng tôi lại bắt ép bà phải ra thành phố, để rồi những áp lực hàng ngày khiến tình trạng của mẹ tiến triển nặng hơn.

 

Mẹ đang nằm viện để điều trị, vợ bắt tôi phải đưa bà về quê cho ông phục vụ vì sợ tốn kém tiền bạc và cô ấy không thể chăm sóc được. Tôi là con trai duy nhất trong gia đình, thế mà lúc mẹ gặp khó khăn mà lại không thể giúp được ư? Đứng giữa mẹ và vợ tôi phải làm sao đây?

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm