Báo Sina: Nga dùng kỹ xảo trong video Su-57 phóng tên lửa
Lộ diện quốc gia được nhận tàu hộ vệ Pohang phiên bản mới nhất của Hàn Quốc / Mỹ khẳng định không tái triển khai THAAD đến Hàn Quốc
Mới đây Bộ Quốc phòng Nga đã công bố đoạn video về việc tiêm kích tàng hình thế hệ năm Su-57 của nước này phóng tên lửa không đối không từ tư thế gần như thẳng đứng.
Tuy nhiên camera lại bố trí phía sau lưng Su-57 và không ghi lại thời khắc tên lửa triển khai từ trong khoang vũ khí, chính vì điều này mà Bắc Kinh nghi rằng quả tên lửa thực chất vẫn chỉ được treo ở phía ngoài mà thôi và Bộ Quốc phòng Nga đã sử dụng hiệu ứng video để tuyên truyền.
Khoảnh khắc tiêm kích Su-57 của Nga phóng tên lửa không đối không |
Để làm chứng minh nghi ngờcủa mình, chuyên gia quân sự Trung Quốc trong bài viết trên trang Sina cho rằng kể từ khi ra mắt, máy bay chiến đấu tàng hình Su-57 đã trải qua 10 năm phát triển nhưng vẫn chưa khắc phục được hết các điểm yếu của nó.
Ngoài vấn đề về động cơ hay thiết bị điện tử hàng không vẫn cần hoàn thiện thì điểm yếu lớn nhất chính là hóa ra Su-57 chưa có khả năng mang và phóng tên lửa không đối không từ khoang vũ khí bên trong.
Cách bố trí khoang vũ khí của Su-57 rất độc đáo, nó sử dụng khoang đôi trung tâm và phía trước giống như máy bay ném bom. Đồng thời, một cặp khoang chứa kiểu kén được bố trí ở hai bên cửa lấy khí. Điều này yêu cầu tạo ra một thế hệ tên lửa chiến đấu mới, do vậy chẳng có gì đáng ngạc nhiên với kích thước của quả đạn này, hiện tại không có tên lửa nào của Nga sở hữu "số đo" phù hợp.
Tiêm kích tàng hình Su-57 của Nga với tên lửa treo ở ngoài |
Theo chuyên gia Trung Quốc, cách bố trí độc đáo của khoang vũ khí khiến Su-57 có những yêu cầu khác nhau đối với vũ khí tích hợp, khoang bên của Su-57 gần với các giá treo tên lửa truyền thống.
Tại vị trí này sử dụng được giá treo có thể thu vào, khiến tầm nhìn của đầu dò rộng hơn, thuận tiện cho việc khóa trước khi phóng. Đồng thời mặt trước của khoang cũng có thể tích hợp các cảm biến quang điện hoặc thiết bị tác chiến điện tử.
Tuy nhiên do kích thước nhỏ khiến tên lửa do Nga sản xuất khó lắp vào "túi kén" này. Một tên lửa không đối không sải cánh nhỏ cần được phát thêm để tương thích không gian mới.
Khoang chính của Su-57 đối mặt với tình huống khác khi nó bố trí khí động học hợp nhất thân với cánh nâng trung tâm được kế thừa từ Su-27, và sử dụng một cặp "đường hầm" thẳng ở giữa khoang động cơ, tạo ra không gian khá chật chội.
Trong cùng một không gian, Su-27 chỉ có thể gắn một cặp tên lửa tầm trung trên các giá phóng, trong khi F-14 với khoảng cách động cơ rộng hơn có thể lắp 4 quả AIM-54 thông qua hai giá đỡ song song.
Tuy khoảng cách động cơ của Su-57 không khác nhiều so với F-14, nhưng chiều rộng khoang vũ khí chính của nó vẫn hẹp hơn nhiều so với F-22 và J-20. Ngoài ảnh hưởng đến số lượng vũ khí tích hợp thì còn không tốt về tính linh hoạt sắp xếp thứ tự.
Theo ông Vladimir Obnosov, Tổng giám đốc của công ty "Vũ khí tên lửa chiến thuật", "việc phát triển tên lửa tích hợp cho Su-57 vẫn có vấn đề về kỹ thuật. Vì tên lửa được đặt trong thân máy bay nên nó cần kích thước nhỏ hơn. Đồng thời vẫn có một số khó khăn trong việc thả tên lửa từ không gian hạn chế do máy bay sẽ tạo ra tải trọng bổ sung, đây là một điều mới.
Bố trí tên lửa hành trình tấn công mặt đất Kh-59MK2 trong khoang vũ khí của Su-57 |
Trước đây chỉ có vũ khí chiến lược mạnh mẽ được đặt trong cơ thể. "vũ khí chiến lược dùng để chỉ tên lửa hành trình phóng từ trên không Kh-59MK2 triển khai từ khoang vũ khí chính khi Su-57 được thử nghiệm trên chiến trường Syria".
Tên lửa hành trình Kh-59MK2 nặng 770 kg, không yêu cầu sử dụng giá phóng phức tạp. Khi Su-57 ra mắt Kh-59MK2, về cơ bản nó bay ở tốc độ cận âm, phẳng và ổn định, do đó luồng không khí trong "đường hầm" của bụng sẽ không gây ra nhiều nhiễu động.
Ngược lại khi phóng tên lửa không đối không tương đối nhỏ, điều kiện luồng không khí trong "đường hầm" cộng với tác động tiềm tàng của móc treo trên máy bay sẽ gây ra hàng loạt vấn đề tiềm ẩn khó lường.
Những vấn đề này rất khó để mô phỏng trong hầm gió, điều đó có nghĩa là đối với Nga, nơi công nghệ mô phỏng máy tính tương đối kém phát triển, vấn đề này rất khó giải quyết với chi phí tương đối thấp.
Đây cũng là lý do tại sao việc phóng tên lửa không đối không trong khoang vũ khí được coi là "điều mới", không có tiền lệ đối với các chiến đấu cơ trong quá khứ, chỉ có thể được giải quyết bằng các chuyến bay thử nghiệm phức tạp và nguy hiểm.
Mỹ từng gặp nhiều sự cố khi thử nghiệm cho tên lửa tách khỏi máy bay |
Trên thực tế, việc tách máy bay và tên lửa luôn có rủi ro cao nhất trong việc phát triển máy bay chiến đấu, nhưng đó cũng là một trong những vấn đề phải vượt qua.
Tiêm kích F-14 sử dụng thiết kế thân máy nâng trung tâm giống như Su-57, đã trải nghiệm một tên lửa AIM-7 Sparrow được gắn trên điểm đính kèm số 4 phía sau "đường hầm" trong chuyến bay thử nghiệm, nó đã từng "hạ gục' chính mình.
Vấn đề này đặc biệt nghiêm trọng trên F/A-18E/F Super Hornet, khi một móc treo song song với trục trung tâm của thân đã được sử dụng. Trong thử nghiệm phân tách vũ khí, vật thể bên ngoài bị ảnh hưởng bởi xoáy và quỹ đạo rơi.
Vấn đề mất ổn định và va chạm có thể xảy ra với thân máy bay không được giải quyết cho đến khi kết thúc. Vì vậy có chiếc móc treo bên ngoài lệch 3 độ độc đáo của Super Hornet. Các giá đỡ bên ngoài cũng như các thùng chứa đạn và nhiên liệu phụ gắn trên chúng sẽ tạo ra lực cản rất lớn trong suốt chuyến bay, do vậy giá đỡ của Super Hornet có biệt danh là 6 tấm giảm tốc.
Đối với "siêu lỗi" có hiệu suất tăng tốc không được tính, vấn đề kéo do móc treo bên ngoài chỉ tệ hơn. Nếu vấn đề gây ra bởi giá treo vũ khí của Super Hornet là tác động nhỏ thì có thể bỏ qua. Tuy nhiên sự thiếu sót này của Su-57 thực sự không chấp nhận được, các tên lửa không đối không bên ngoài sẽ khiến khả năng tàng hình bị triệt tiêu và khi đó nó thậm chí chẳng khác gì chiếc F-15SE.
Nga đã chọn giải pháp hy sinh tính tàng hình để chú trọng khả năng cơ động |
Tất nhiên không phải là không có lý khi dự án Su-57 trở nên như ngày hôm nay. Trên thực tế, vì ngành hàng không tương đốikhác so với Mỹ và Anh, Liên Xô đã phải chọn giải pháp khác. Họ bắt đầu con đường thiết kế phát huy thế mạnh và tránh những điểm yếu thông qua việc tích hợp hệ thống tuyệt vời từ thời kỳ máy bay thế hệ thứ nhất và thứ hai.
Trong mắt các nhà thiết kế Liên Xô, miễn hiệu suất của máy bay là tuyệt vời, có thể chấp nhận việc thiếu một số khía cạnh nhỏ so với kẻ thù. Đối với Su-57, tính tàng hình có thể bị hy sinh. Đây cũng là nguyên nhân sâu xa của tình trạng lúng túng ngày hôm nay.
Trên thực tế, Liên Xô không bị tụt hậu so với Mỹ trong việc chế tạo máy bay thế hệ thứ tư, và đây vẫn là địa điểm sản sinh ra công nghệ tàng hình sớm nhất.
Chuyên gia Fedsov - Chủ tịch Viện khoa học hệ thống hàng không Nga, thành viên của Ủy ban công nghiệp hàng không vũ trụ tin rằng có một mâu thuẫn không thể hòa giải giữa hiệu suất tàng hình và hiệu suất bay.
Giữa tàng hình và cơ động thì Nga đã chọn loại thứ hai, do đó để có khả năng vận động tốt, Su-57 đã áp dụng bố cục chung được kế thừa từ Su-27 và động cơ vector lực đẩy mới được phát triển. Mặc dù đầu vào không khí thẳng được thừa hưởng từ Su-27 có thể chặn các lưỡi động cơ thông qua hàng rào radar tương tự Super Hornet, bản thân khoang hút gió lại là nguồn phản xạ radar hiệu quả.
Về chi tiết, các khiếm khuyết cứng như đinh tán hình chữ thập truyền thống, lưới kim loại tán, cửa hút khí phụ có thể được nhìn thấy khắp mọi nơi, các lớp "da" bên trên và bên dưới máy không được che giấu cơ bản, điều này càng làm tăng RCS của máy bay.
End of content
Không có tin nào tiếp theo