Tìm kiếm: đàn-bà
Lấy chồng đã 3 năm rồi tôi chưa từng thấy chồng mê tín, khấn vái chùa chiền. Những chuyện như vậy toàn là tôi lo không thì mẹ chồng cũng lo toan đủ cả.
Tôi chỉ biết đứng thẫn thờ trước cửa, không dám bước vào trong nhìn con.
Tôi xót cho đứa con trong bụng mình. Nhưng anh thản nhiên như không bởi vì anh nói anh không vô trách nhiệm. Anh chưa từng hứa cưới tôi và giờ anh cũng không giũ bỏ phận làm cha với đứa trẻ. Tôi còn mong gì hơn thế.
Cứ tưởng màn đánh ghen của mình sẽ được người yêu ủng hộ và có cơ hội hất cẳng chính thất, chỉ là không ngờ cái kết quá phũ….
Tôi không hiểu tại sao chồng có thể vô lý và ngang ngược đến thế, giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi cảnh này đây...
Nói ra thì thật ngược đời, nhưng thực sự tôi luôn có dự cảm không tốt về cuộc hôn nhân này, bởi tính nết của chồng tôi...
Tôi biết tật của cô ấy, đã dặn đi dặn lại rồi mà cô ấy vào tai này ra tai kia, để giờ mẹ tôi nhất quyết phản đối.
Tôi không biêt phải làm sao bây giờ nữa, bắt được tận tay người chồng tôi rất mực tin yêu với người đàn bà khác, mọi thứ như sụp đổ dưới chân tôi...
Tôi thất vọng khi tình yêu của Huệ chỉ là dối trá và lợi dụng nhưng cũng may tôi còn người vợ tào khang hết lòng hết dạ và sẵn sàng làm mọi thứ vì mình.
Nhà cửa rất yên ắng, đêm đã khuya chắc hẳn vợ tôi và con gái đã ngủ say. Tôi vào phòng riêng của con gái trước thì không thấy con bé đâu cả. Nghĩ rằng hôm nay tôi đi vắng nên con bé mè nheo đòi sang ngủ với mẹ, tôi liền sang phòng ngủ chính tìm vợ con.
Vào đến phòng bệnh, lúc này vợ tôi đã được trở về phòng hậu sinh với con rồi, tôi tức giận ném bịch bỉm vào người cô ấy rồi quát: “Có ăn với chơi mà gói bỉm cũng quên! Đúng là…”.
Trong đầu tôi nghĩ ra viễn cảnh chồng đang cùng người phụ nữ khác, nào ngờ tôi vừa vào đã bắt gặp anh đang nằm thở thoi thóp.
Hành động lạ lùng của chồng khiến tôi vô cùng bất ngờ. Tôi không bao giờ tưởng tượng được anh lại là một người đàn ông tâm lý, chu đáo và tinh tế đến vậy. Anh đã dành cho tôi sự dịu dàng và kiên nhẫn đến đáng kinh ngạc.
Mỗi lần cậu ấy qua chơi ăn cơm, Hạnh lại gọi tôi qua cùng cho vui. Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của cả ba chúng tôi để cơ sự xảy ra như ngày hôm nay.
Tôi gặng hỏi mãi anh mới chịu nói lí do bố mẹ ngăn cản. Nghe xong trong lòng tôi trào lên cơn uất hận.
End of content
Không có tin nào tiếp theo