Tìm kiếm: ấy-chồng
Chồng tôi không cáu, không đánh vợ. Anh nắm chặt tay tôi, mỉm cười nói: 'Về nhà thôi em.
Lúc đang đứng đợi chồng trước cửa phòng khám thai thì em bất ngờ thấy một phụ nữ trẻ đi taxi đỗ ngay trước mặt. Người này hỏi em có phải tên Giang – vợ của anh Lâm không? Em bị hỏi bất ngờ và thấy đúng tên mình nên cũng gật đầu.
Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi vỡ ối sinh non. Vì chưa có sự chuẩn bị nên tất cả mọi thứ, chồng tôi đều phải đi mua theo chỉ định của bác sĩ. Bố mẹ hai bên ở xa, bản thân chúng tôi lại đinh ninh một tháng nữa mới sinh nên mới sắm vài đồ cơ bản.
Cá đã cắn câu, tôi bắt đầu khi dỗi: “Anh chỉ nói suông thì em không tin được, chi bằng hãy chứng minh đi. Ngày mai anh cùng em mua một căn nhà tặng bố mẹ em.
Trước mặt là một người sắp mất, vì thế tôi đã gật đầu ra hiệu mình không trách cậu ấy. Có lẽ Huyền thấy nhẹ lòng, cậu ấy buông tay tôi ra rồi nhắm mắt ra đi.
2 tháng trời con nằm trong lồng kính. Tôi phải chạy vạy để lo cho con nên chẳng còn tâm trí với công việc.
Không hiểu sao khi biết chuyện, tôi thấy bình thản vô cùng. Những ngày sau đó, tôi đều đưa thêm cho chồng 50 ngàn và nói anh hãy dành số tiền ấy để ăn sáng.
Vậy mà mẹ chồng em lại nhìn thấy rồi sang chỗ ngồi của thông gia để trách cứ. Đến nỗi bố em nóng mặt và nói với em: “Con bảo con rể đừng làm thế, bà thông gia không thích như vậy đâu”.
Chồng em luôn nghĩ, phụ nữ đi lấy chồng phải lo việc nhà chồng. Nhà ngoại chỉ là thoảng, không quan trọng.
Mặc cho con khóc ré, đứa thì ôm chân bố, đứa gào lên đòi mẹ, anh ta vẫn đánh tôi vì tôi không chịu sinh cho anh ta một đứa con trai.
Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là tôi sẽ sinh con. Vậy mà bây giờ, cả tôi và con đều gặp nguy hiểm vì tội lỗi tày trời mà chồng đã gây ra.
Chồng tôi đã ra đi để lại quá nhiều trăn trở. Để rồi anh ra đi mà chẳng thể nhắm mắt.
Thấy tôi không chủ động rời đi, anh ta hung hăng định đánh vợ. Nhưng chưa kịp động tay thì tôi rút trong túi ra một tập tài liệu. Sau khi đưa cho chồng, tôi cười khẩy: “Anh tưởng cô ta ngây thơ à? Anh bị lừa rồi. Tự mình xem đi”.
Không thể chịu đựng được nữa, em đành phải tương kế tựu kế. Em vẫn đi siêu thị bình thường. Nhưng vừa về đến nhà, em đã nằm lăn ra phòng khách rồi nói mình mệt.
Nhưng anh đâu biết, mấy năm nay tôi cũng để ra một số vốn không nhỏ. Khi tôi nói mua xe, bố mẹ rất mừng và cho thêm 200 triệu. Chiều nay tôi đến, gặp đúng trưởng phòng kinh doanh để tư vấn và đã quyết mua một chiếc xe trị giá 2 tỷ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo