Đời sống

Bước chân ra khỏi nhà nghỉ, thấy chồng con đứng bên kia đường, vợ đau đớn xin chồng một cơ hội nhưng càng sốc hơn với thái độ của anh

Chồng tôi không cáu, không đánh vợ. Anh nắm chặt tay tôi, mỉm cười nói: 'Về nhà thôi em.

Cậu bé lớp 4 viết tâm thư gửi bố mẹ, nội dung mới khiến mọi người không khỏi xót thương / Do bận việc nên tôi nhờ chồng đi chăm sóc mẹ đẻ nằm viện một ngày và vô tình nhìn cách anh ấy chăm mẹ mà tôi sững sờ

Trước đây, tôi rất ghét những người xen vào gia đình người khác. Bởi bố tôi từng vì một người phụ nữ mà tan cửa nát nhà. Vậy mà cuối cùng, chính tôi lại lâm vào con đường không lối thoát ấy.

Tôi có một người chồng hết lòng yêu thương vợ, một đứa con ngoan ngoãn kháu khỉnh và rất thông minh. Chồng tôi là người đàn ông hiếm có, anh chiều vợ, thương con lắm. Suốt 5 năm sống với nhau, chưa bao giờ chồng tôi to tiếng với vợ. Bất kể chuyện gì, dù lớn hay bé, anh cũng tôn trọng ý kiến của tôi và luôn đối xử với tôi tốt hơn tất cả những người đàn ông khác.

Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy, ngày định mệnh của cuộc đời tôi và chồng. Sáng ấy, khi tôi đang làm việc thì đồng nghiệp của chồng tôi gọi điện. Họ nói anh bị đau bụng quằn quại và đang trên đường đi cấp cứu. Tôi tức tốc đến bệnh viện, nơi chồng tôi đang được chẩn đoán và điều trị.

Sau một buổi chiều xét nghiệm, bác sĩ yêu cầu tôi thực hiện chuyên sâu vì họ nghi ngờ chồng tôi có một khối u ác tính ở dạ dày. Tôi khựng lại khi nghe những lời nói đó từ bác sĩ. Thời gian chờ đợi kết quả xét nghiệm với tôi dài cả thế kỷ. Điều không may mắn đã xảy ra, chồng tôi mắc căn bệnh ung thư dạ dày và hiện tại khối u đã di căn đến những bộ phận khác của cơ thể.

Đứng trước lựa chọn ấy, tôi đã ngoại tình. Ảnh minh họa: Internet

Đứng trước lựa chọn ấy, tôi đã ngoại tình. Ảnh minh họa: Internet

Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của gia đình tôi bị đảo lộn hoàn toàn. Con trai tôi phải chuyển đến học ở một trường có học phí rẻ tiền hơn trường cũ. Nhà cửa, đồ đạc có giá trị cũng bị đem bán để phục vụ điều trị cho chồng tôi. Những lúc nhìn thấy con ngồi học trong gác xép chật hẹp, chồng tôi lại cúi đầu tự trách mình. Anh nói tôi hãy để cho anh về quê, trời thương ngày nào thì anh sống vui vẻ bên bố mẹ, vợ con ngày ấy.

Nhưng tình nghĩa vợ chồng bao năm, làm sao tôi có thể khoanh tay nhìn chồng ra đi như vậy. Tôi vay mượn hết những nơi có thể, tìm hiểu đủ các tài liệu về y khoa để biết thêm về căn bệnh mà chồng đang mắc phải. Rồi tôi tìm được một phương pháp khả thi, nhưng phác đồ ấy ở Singgapore và chi phí để điều trị đắt đỏ vô cùng.

Đứng trước lựa chọn ấy, tôi đã ngoại tình để dùng những đồng tiền kia cứu mạng chồng. Có lẽ mọi người cho rằng tôi đáng khinh, nhưng ngoài cách ấy, tôi không còn cách nào kiếm tiền nhanh hơn cả. Tôi nghĩ mình có thể trót lọt, và khi nào chồng tôi vượt qua cơn bạo bệnh, nhất định tôi sẽ từ bỏ người đàn ông đáng tuổi bố mình.

Nhưng chuyện lại xảy ra theo một chiều hướng khác. Hôm ấy tôi nói với chồng rằng mình phải đi làm thêm mà không biết anh đã bí mật theo dõi phía sau. Anh theo tôi đến tận nhà nghỉ, nhìn tôi lén lút vào trong cùng người đàn ông khác. Chắc chắn trong 2 tiếng đồng hồ ấy, chồng tôi đã đau khổ, dằn vặt còn hơn cả những nỗi đau thể xác mà anh phải gánh chịu.

Bước chân ra khỏi nhà nghỉ, thấy chồng con đứng bên kia đường, vợ đau đớn xin chồng một cơ hội nhưng càng sốc hơn với thái độ của anh - Ảnh 2
Câu nói đó của anh càng khiến tôi đau lòng hơn. Ảnh minh họa: Internet

Khi tôi bước ra khỏi nhà nghỉ, trời đã nhá nhem tối, người tình của tôi lên xe ô tô về còn tôi thì bắt xe ôm về nhà. Nhìn sang kia đường, tôi đứng tim khi chồng đang nắm tay con đứng đợi mình. Thấy tôi, anh dắt con rảo bước sang đường rồi đứng trước mặt tôi. Đối diện với chồng, tôi không thể giấu được sự run sợ nên đã chắp tay xin anh hãy cho tôi một cơ hội.

 

Chồng tôi không cáu, không đánh vợ. Anh mỉm cười nói với tôi: “Về nhà thôi em”. Câu nói đó của anh càng khiến tôi đau lòng hơn. Đêm ấy, chồng tôi nói anh đã chấp nhận số phận và tôi không cần bán rẻ mình để cứu sống anh. Anh muốn cùng tôi và con đi du lịch nhiều nơi, có thật nhiều kỷ niệm thay vì lay lắt ở bệnh viện. Chúng tôi đã ôm nhau khóc, chưa bao giờ tôi thấy tuyệt vọng đến thế.

Tôi đã chấp nhận ước nguyện đó của chồng. Khoảng thời gian còn lại, nhất định chúng tôi sẽ không để thừa một giây phút nào. Nhất định là chúng tôi sẽ hạnh phúc, dù đó là ngày đầu tiên hay ngày cuối cùng đi chăng nữa.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm