Tìm kiếm: ở-riêng
Tôi là người mở lời đầu tiên sau khi bố chồng đọc bản di chúc.
Vừa nghe chị dâu nói hết câu cô em chồng liền tẽn tò, đỏ gay mặt không nói lại được lời nào. Sau mới cười gượng chữa cháy.
Hôm đó tôi và chồng ra tòa lần cuối để nhận phán quyết ly hôn. Từ nay về sau sẽ là người dưng, tách biệt cuộc sống với nhau. Cực chẳng đã vì chịu đựng cảnh làm dâu bị ức hiếp mới ly hôn, nhưng tôi vẫn muốn trở về cùng chồng để cho con một gia đình đủ đầy.
Chả nhẽ tôi sẽ là em dâu tương lai của cô ta sao?
Thậm chí tôi còn chưa kịp thể hiện quá nhiều trước mặt các thành viên của gia đình bạn trai.
Nhờ một ly nước mà em biết được những điều ẩn khuất đằng sau vẻ "ngọt ngào, thân thiện" của gia đình người yêu.
Mấy hôm trước mẹ tôi gọi điện bảo lên chơi với cháu, biết mẹ chồng khó tính nên tôi cũng báo với bà trước một tiếng. Thế mà lúc mẹ tôi lên thì mẹ chồng cứ khinh khỉnh, còn không thèm chào hỏi thông gia lấy một câu.
Cuối tuần vừa rồi, tôi tranh thủ về sớm để đưa vợ đi ăn tối. Sau buổi ăn tối, hai chúng tôi lại quấn vào, trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng.
Mẹ Hùng nghe vậy thì sốc nặng, trong khi Nga cứ kéo chồng ở lại vì sợ mẹ chồng thì anh cương quyết bỏ đi. Lúc đó, mẹ chồng mới hối hận nhưng gọi thế nào con trai cũng không quay về.
Quyết định của mẹ chồng chẳng khác nào "tung đòn cuối" khiến cả nhà ngã ngửa.
Tôi sững sờ, cảm giác uất ức dâng lên nghẹn họng.
Sau khi bác hàng xóm nói rành rọt nguyên nhân, tất cả đều sững sờ khó tin.
Vợ chồng tôi làm công nhân từ lúc trẻ đến khi về già. Vì kinh tế không có nên chúng tôi chỉ dám sinh một cậu con trai. Với mong muốn con là chỗ dựa chắc chắn của tuổi già nên ngay từ khi con còn nhỏ, chúng tôi đã dồn toàn bộ tiền kiếm được cho chuyện học hành.
Tôi không còn tức giận nữa, chỉ thấy thương cảm cho chị. Đến khi biết chị lấy ông chồng đã gần 70 tuổi, tôi càng muốn khóc.
Ngay từ lúc làm đám cưới khoảng cách này đã quá rõ ràng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo