Tìm kiếm: BỐ-CHỒNG
Thấy bố mẹ chồng ở chơi mãi không chịu về quê, tôi hỏi bao giờ ông bà về quê? Để rồi đau điếng với câu trả lời của bố.
Cầm hai cuốn sổ tiết kiệm trên tay, tôi hoang mang và không biết phải làm gì với lời dặn dò của bố.
Bạn đoán xem Hòa Thân đã nói gì mà làm hài lòng được cả vua lẫn công chúa trong tình huống ấy.
Cô hàng xóm "thính" lắm, cứ đến giờ nhà tôi dọn cơm là có mặt liền.
Dù chồng tôi vẫn động viên, dù bố chồng chưa buông lời cay nghiệt nào nhưng trong lòng tôi đã tuyệt vọng về cuộc hôn nhân này.
Phải chăng bà ấy đã quá ám ảnh với việc tôi sẽ đi bước nữa.
Từng đầu gối tay ấp với nhau suốt 7 năm, thế mà anh ta nỡ lòng coi 4 đứa con như của nợ.
Tôi không dám kể với chồng điều mình chứng kiến được đêm đó, sợ anh sẽ xấu hổ và gượng gạo với vợ.
Tôi đem chuyện trông thấy nói với chồng. Anh im lặng, hai mắt đỏ hoe rồi tiết lộ thêm một chuyện đau lòng khác.
Khi người phụ nữ đó vừa bước vào sân, nhìn rõ khuôn mặt của chị ta thì tôi không khỏi bàng hoàng kinh sợ.
Tôi còn chưa kịp nói hết lời, mẹ chồng đã cầm cả rổ tôm hất ra vườn cho gà ăn.
Anh cả về quê chở bố ra thành phố chữa bệnh và chăm sóc bố tận tình suốt những ngày nằm viện. Ngày xuất viện anh còn giành quyền nuôi bố nữa làm vợ chồng tôi rất yên tâm.
Năm 4 tuổi, bé gái nói rằng ngôi nhà đang sống không phải quê hương của mình, sau đó thừa nhận mình là kiếp sau của một người phụ nữ đã chết từ hơn 1 năm trước.
Vừa trông thấy con nợ ngồi khúm núm trong quán cà phê, tôi đánh rơi ngay cốc nước.
Đi khỏi nhà, điều mà tôi lo lắng nhất là chuyện ăn uống của bố chồng. Thế nhưng chuyện đã đến nước ấy, tôi không còn cách nào khác, bố chồng cũng biết điều này nên ủng hộ quyết định của tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo






























