Tìm kiếm: Bố-mẹ-chồng
Nhìn chồng giận dữ trong bất lực rồi quay mặt vào tường mà tôi thương anh vô cùng, song cũng chẳng giúp được gì cho anh.
Chị dâu đi du lịch về cũng là ngày con chị xuất viện. Không 1 lời cảm ơn vợ chồng tôi, chị còn kêu than con bệnh có mấy ngày mà gầy đi trông thấy.
Mắt chồng đỏ bừng và định đánh tôi tiếp. Tôi liền gọi bố mẹ chồng với hi vọng họ chạy ra can ngăn. Nhưng mà...
Vừa nhìn thấy tôi và mẹ, em chồng rưng rưng nước mắt nghẹn ngào mãi mới chào được thành câu.
Mẹ chồng tương lai bĩu môi chê bai gia đình tôi nghèo hèn. Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm gì, cứ đợi đến ngày cưới rồi "đánh úp" một trận cho bà biết mặt.
Về nhà mà tôi suy nghĩ rất nhiều. Đúng như chị ta nói, việc đó thành công chỉ có lợi cho tôi, còn lợi đủ đường.
Từ một người vô tội, vậy mà tôi lại trở thành người có lỗi và bị cả nhà chồng lên án.
Hân là giáo viên cấp 2, ở gần nhà nên tiện đường chăm sóc nội ngoại hơn. Tính cô hiền hòa, biết trước sau nên cũng được lòng bố mẹ chồng.
Tôi cố gắng giữ sự bình thản trên mặt để không phải tỏ thái độ khó chịu với vợ cũ của chồng. Không ngờ chị ấy lại tiết lộ một bí mật liên quan đến chiếc nhẫn cưới khiến tôi suy sụp.
Tôi luôn nghĩ xấu cho mẹ chồng khi thấy mẹ và chị dâu thân thiết với nhau. Đến khi thất nghiệp, tôi mới biết mình mới là kẻ xấu tính.
Em gọi điện cho chồng, vừa khóc lóc vừa kể lể. Chồng liền về cãi nhau với bố mẹ một trận. Thế là mẹ chồng gán thêm tội danh xúi chồng chống lại bố mẹ...
Dứt lời, mẹ chồng đùng đùng đuổi hết con cháu đi, vừa đuổi bà vừa khóc.
Nhiều khi tôi giận lắm, tôi còn đứng bên trong mà ngoài cửa mẹ chồng đuổi khách như xua vịt, vậy nhưng tôi vẫn không dám lớn tiếng trách móc bà.
Tôi bị đẩy vào hoàn cảnh khó xử, chẳng biết phải nói sao cho mẹ chồng hiểu mà không trách mình.
Vì nghĩ mẹ chồng bị ốm nên em mới tất tưởi về nhà, nào ngờ bà vẫn khỏe như vâm.
End of content
Không có tin nào tiếp theo



















