Tìm kiếm: Của-hồi-môn
Tôi tên Dương, năm nay tôi 42 tuổi, có một người em trai nhỏ hơn tôi 8 tuổi tên Khải. Từ lúc tôi còn rất nhỏ, bố mẹ tôi đã bắt đầu buôn bán rau củ quả. Ngày đó bố mẹ tôi chủ yếu bán hàng ở chợ, thế nên hôm nào cũng không quản gió mưa đi làm, tuy rằng vất vả nhưng kiếm tiền khá nhanh.
Khó khăn lắm mới dụ dỗ được bạn trai đồng ý cưới, vậy mà lại vấp phải sự phản đối quyết liệt của bố mẹ anh ấy.
Nhung thở dài không đáp. Vậy mới biết, dù yêu nhau thế nào thì cũng cần phải có tiền cuộc sống mới thanh thản, vui vẻ được.
“Con à, con về ngoại rồi, thằng Lâm lại đi làm liên miên chẳng có ở nhà. Tài sản của hai đứa có gì quý giá thì đưa mẹ giữ cho chắc. Vàng cưới của con ấy, giờ trộm cướp hoành hành, chẳng biết được con à. con cứ đưa mẹ giữ, phòng mẹ có két sắt giữ an toàn nhất”.
Sau khi bác hàng xóm nói rành rọt nguyên nhân, tất cả đều sững sờ khó tin.
Chồng tôi nghe thế thì cười khoái chí, khen vợ rối rít. Dù vậy, chúng tôi vẫn đang nghĩ cách làm sao để chuyện mẹ chồng chơi bời không ảnh hưởng đến gia đình.
Tôi không còn tức giận nữa, chỉ thấy thương cảm cho chị. Đến khi biết chị lấy ông chồng đã gần 70 tuổi, tôi càng muốn khóc.
Chị dâu tôi được mọi người nhận xét là hiền lành, chịu thương chịu khó và biết điều hiểu chuyện. Chị đối đãi với mọi người xung quanh một cách chân tình, thật thà đến mức có người bảo chị hơi khờ khạo. Nhưng với gia đình tôi, chị ấy là cô con dâu rất tốt, tốt đến mức bố mẹ tôi thương chị cực kì, đi đâu cũng khen ngợi.
Thấy bà Hiền gợi ý chuyện để cho chồng đi kiếm một cậu con trai nối dõi, Ngọc mỉm cười đồng ý với điều kiện: Phải đích thân con tìm vợ hai cho anh ấy!
Không biết sau này mẹ chồng nàng dâu có vui vẻ sống cùng nhau không, nhưng lần này mẹ chồng N. cũng nhận được bài học lớn.
Đến giờ tôi mới rút ra được bài học cho mình: Chỉ nên cố gắng khi mình được tôn trọng và được ghi nhận công sức mình bỏ ra. Với người không biết điều, mình càng cố nhẫn nhịn thì lại càng bị bắt nạt mà thôi.
Khi tôi sinh con gái, gọi điện định nhờ mẹ chồng lên chăm thì bà bảo bận việc ở quê, thế là tôi phải thu dọn về nhà mẹ đẻ ở cữ.
Bố mẹ tôi dặn dò khi nào vào phòng tân hôn, chỉ có 2 vợ chồng thì mới được mở cái túi vải đỏ đó ra.
Tôi đâu ngờ vì sự mập mờ thích trêu đùa của mình mà giờ lĩnh hậu quả sấm sét thế này.
Tôi đi lấy chồng với hai bàn tay trắng, bố mẹ tôi ly hôn nhiều năm, hai người dần dần cũng không cảm thấy phải có trách nhiệm với đứa con chung là tôi nữa.
End of content
Không có tin nào tiếp theo