Tìm kiếm: Chăm-cháu
Chồng mất khi con mới sinh ra được một tháng nên tôi phải làm việc rất vất vả để kiếm tiền nuôi hai mẹ con.
Trong ngày cưới, tôi nhận từ mẹ chồng thứ không ai tưởng tượng ra: chiếc lư hương. Và cuộc sống hôn nhân của tôi sau đó là những chuỗi ngày kịch tính, kỳ quái y như phút khởi đầu.
Cháu bà nội nhưng chỉ tội bà ngoại, người ta nói thế đúng là chẳng sai tý nào các chị em nhỉ? Nghe mà cứ rưng rưng nước mắt. Mẹ ơi! Bà ngoại ơi.
Pha ly sữa, đang mang vào phòng cho vợ thì bắt gặp mẹ từ cầu thang đi xuống, thế là anh “ực" một hơi để mẹ không bắt bẻ anh chỉ lo "hầu vợ".
Qua nhận xét của các mẹ thì mẹ chồng chỉ giỏi trách phiền, chẳng giúp được gì, càng khiến mình bực bội và mệt mỏi hơn.
Trong nhịp sống hiện đại, một số bà mẹ trẻ dành thời gian cho công việc nhiều hơn cho con cái. Thế là những bà nội, bà ngoại bỗng dưng trở thành… mẹ của cháu mình.
Chẳng biết bà xử lý thế nào mà hôm trước, bố chồng gọi điện cho chúng tôi, bảo rằng con cái đã chẳng báo hiếu được gì cho bố mẹ, lại còn cướp mẹ đi nốt, để bố không ai chăm sóc. Ông bảo nếu muốn bà ở trên đó chăm con cho thì phải đền bù cho ông mỗi tháng 4 triệu đồng.
Ai cho phép cô động vào điện thoại tôi hả? Tôi đi ngoại tình đấy, tôi có nhân tình đấy thì đã sao nào? Cô nhìn lại cô xem, xập xệ, xấu xí khác gì bà thím không? Loại như cô có ra đứng đường 30 ngàn cũng chẳng thằng nào ngó.
Sau Tết, công việc bỏ lạc của gia đình tôi rất bận rộn, chúng tôi phải thuê người về làm để cho kịp thời vụ. Thế mà con trai lại gọi điện bảo tôi lên trông cháu khoảng nửa tháng vì dịch Virus Corona nên nhà trường cho học sinh nghỉ học.
"Sống chung với mẹ chồng càng lâu càng nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Sau vợ chồng em dồn tiền mua được căn hộ dành cho người thu nhập thấp để tách ra ở riêng...", nàng dâu tâm sự.
Tôi cũng không biết vì cớ gì tôi có thể sống đến tận bây giờ, nếu không phải vì các con, tôi đã vứt bỏ hết mọi thứ từ lâu rồi.
Con mới sinh chưa ăn hết sữa nên chảy ướt áo, chồng thấy vậy cười mỉa nói một câu khiến vợ 'bốc hỏa'
Tính em vốn cẩn thận, từ khi có bầu lại càng khó tính hơn. Ăn gì, làm gì cũng nghĩ là vì con để cắn răng mà nuốt cho trôi. Thế mà lại rước phải cái lão chồng “khỉ gió” vô tâm, khô khan không để chừa phần ai.
Tát con dâu hỗn láo mà thấy chẳng hề vui hay hả hê gì cả. Ngược lại cảm giác của mẹ chồng bất lực và mệt mỏi, thất vọng về con dâu nhiều hơn.
Con gái lấy được chồng thành phố, mẹ Giang mừng lắm, vậy là con bà đã khôn lớn trưởng thành rồi, không uổng công ông bà đã cố gắng cho đứa con gái của mình ăn học bao năm nay chỉ mong nó thoát được lũy tren làng, nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng.
Thế là từ đó chúng tôi chỉ biết tin tức tốt lành của con qua những gì bà nội nói thôi. Sau 3 tháng xa con, tôi nhớ con quá chịu không nổi nên vợ chồng tôi đã về quê thăm con.
End of content
Không có tin nào tiếp theo





























