Tìm kiếm: Chăm-sóc-bố-mẹ
Người đó chẳng phải ai khác mà chính là người anh em thân thiết từ thuở nhỏ của tôi.
Con cái là sinh mệnh của cha mẹ, bất kỳ ai trong cuộc đời này cũng nợ cha mẹ một chữ nghĩa, hai chữ tình. Bởi vì họ đã dành cả cuộc đời của mình cho chúng ta mà không một lời kêu than, oán trách.
Chồng tôi đã chọn quay lại với gia đình sau thời gian say nắng người phụ nữ khác. Tôi thắng nhưng biết sẽ chẳng còn yêu anh như xưa.
Có hai con gái, tôi không muốn sinh thêm con, vì thế mẹ chồng liên tục gây áp lực, kể cả xúi chồng tôi đi kiếm con trai.
Nhưng vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của đứa cháu trai, tôi chết lặng khi thấy nó giống chồng tôi như hai giọt nước. Tại sao lại có sự trùng hợp đến vậy, đầu óc tôi hỗn loạn, mọi thứ rối tung….
Nghe tới đây thì đúng sức chịu đựng của Hương đã đi tới giới hạn cuối cùng, không nhẫn nhịn được hơn, Hương dựng xe quay lại nói thẳng.
Sau 3 cuộc hôn nhân, tôi đều mang nỗi đau bị phản bội. Nguyên nhân xuất phát từ chuyện sinh con của tôi.
Ở quê tôi bây giờ con gái 22 tuổi mà vẫn chưa lấy chồng đã bị coi là “bà cô” rồi, huống hồ là cách đây 16 năm, tôi như một người không còn cơ hội lấy chồng được nữa. Mùa hè năm đó, qua sự giới thiệu của mọi người tôi đã quen anh.
Hai năm kể từ ngày ra trường, anh nói với chị: Mẹ anh vừa tuyên bố để cho anh có động lực kiếm việc làm và tự nuôi sống bản thân, từ nay mẹ sẽ không chu cấp tiền cho anh nữa, thậm chí còn bắt anh ra thuê nhà ở riêng.
Nhưng ở một diễn biến khác, cuộc đời không thiếu những ả em gái nuôi khôn ngoan, lọc lõi khó đỡ nhưng "vở quýt dày có móng tay nhọn".
Huệ không tiếc gì mớ chè, nhưng việc mẹ chồng lấy đem cho con gái mà không hỏi qua, cũng chẳng để lại cho con dâu một ít khiến cô rất ấm ức.
Tôi không thể ngờ rằng mẹ chồng mình lại tính toán chi li với con dâu tới mức như vậy.
Chồng do dự mãi không cho sinh mổ vì sợ tốn tiền, tôi vừa đau vừa tức hét lên 1 câu khiến anh đỏ mặt
Trong lúc nguy cấp ấy, chồng tôi vẫn đắn đo có nên ký vào giấy sinh mổ cho vợ hay không. Quá đau đớn và tức giận, tôi đã hét lên giữa bệnh viện mà không màng gì giữ danh dự cho anh nữa.
Chồng tôi từng bảo sợ mất tôi trong thời gian 3 năm anh đi học. Thế nhưng cuối cùng, tôi mới là người mất anh.
Bố mẹ chồng em đều còn khỏe chứ không phải già cả hay ốm đau gì đâu nhưng ngày nào ông bà cũng đợi em về nấu cơm với lý do không biết nấu.
End of content
Không có tin nào tiếp theo