Tìm kiếm: Chồng-em

Bao năm hi sinh vì chồng, gần như làm nô lệ cho gia đình lão, trọn phận vợ hiền dâu thảo, vậy mà cuối cùng vẫn bị đá bay ra đường. Song tới giờ này, khi tận mắt thấy hắn quỳ dưới chân van lơn xin cho nhận lại con mà em hả lòng hả dạ quá. Quả thực, ông trời không bao giờ lấy đi của ai tất cả...
Chồng em mồ côi bố từ nhỏ, mẹ anh ấy tần tảo nuôi hai anh em ăn học. Ấn tượng lần đầu của em với mẹ chồng không được tốt cho lắm, bà có vẻ khó tính và soi mói từng tý một. Nhưng vì lúc ấy lỡ “ăn cơm trước kẻng” rồi nên em phải nhắm mắt lấy chồng cho con có bố.
Mẹ chồng em cũng có con gái, cũng đi làm dâu người ta mà sao bà cứ gây khó dễ cho em chứ. Từ ngày về làm dâu, cái gì cũng phải 1 phép theo chỉ đạo nhà chồng, nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống. Giờ em không thế nữa. Em thẳng thắn với cuộc sống của mình, con mình đẻ mình chăm, mình quyết định.
Lúc còn yêu nhau, chồng em luôn tỏ ra là người hào phóng, ga lăng. Mỗi lần tới phòng chơi, anh đều mang theo đồ ăn cho cả mấy đứa ở chung với em, bạn bè đều gato bảo: “Số mày sướng lắm mới yêu được anh Quang đó, đã hiếm còn khó tìm, thế mà mày vớ được, tài thật”.

End of content

Không có tin nào tiếp theo