Tìm kiếm: Con-Rể
Sáng hôm sau chồng đưa bố vợ đi mua ô tô, lái về đến ngõ mà cả xóm phải xuýt xoa khen ông có chàng rể quý. Tối ấy nhà tôi còn làm một bữa liên hoan to để “rửa xe”.
Đi được nửa đường, chưa ra tới bến xe thì mẹ tôi phát hiện quên giấy tờ tùy thân ở nhà con gái. Thế là bà quay lại lấy.
Biết là về ra mắt sẽ không thiếu những màn bi hài bất đắc dĩ, nhưng mà cũng đâu đến mức người yêu tôi lại sợ đến vậy.
"Thật chứ, biết là bà thương con trai nhưng nghe bà nói thế em thấy tủi thân kinh khủng. Bà cứ làm như mỗi con trai bà đi làm mệt, còn em bầu bí không mệt", cô vợ than thở.
Khách khứa lúc ấy chẳng ai còn dám xì xào về chuyện nhà gái trao ít của hồi môn nữa. Họ chỉ thầm ngưỡng mộ và ghen tị với tôi khi có được một người chồng và mẹ chồng tâm lý, yêu thương.
Anh ta đã nói đến mức ấy thì tất nhiên tôi chẳng còn lý do gì để ở lại. Vậy là tôi thu dọn đồ đạc và chồng tốt bụng đưa tôi về tận nhà đẻ. Thả tôi ở cửa, anh ta định đi ngay nhưng bố tôi đã lên tiếng mời con rể vào nhà uống nước.
“Sao chị lại bất cẩn thế, mẹ quý cái bình này lắm đấy!”, em gái chồng lên tiếng trách móc tôi. Nhưng mấy lời phê phán đó lập tức im bặt khi chúng tôi phát hiện bên trong chiếc bình thế mà lại có một món đồ.
Mấy người đồng nghiệp của chồng tôi ồ lên khen anh có điều kiện, thuê cả người giúp việc. Sau đó họ hồn nhiên nhờ bà lấy nước mang ra.
Bữa cơm hôm đó với đầy đủ những món ngon tôi từng mơ ước hồi còn bé. Nhìn mẹ hạnh phúc chuẩn bị từng món ăn, tôi vừa hạnh phúc vừa thấy thương mẹ. Thế nhưng đến bữa cơm, tuyệt nhiên không thấy chồng tôi động đũa.
Khi chưa lấy vợ tôi làm đâu thắng đấy, thế mà sau khi lấy vợ tôi lại trở thành thân bại danh liệt.
Mẹ chồng không chỉ nắm giữ hết tiền lương của Hải, đã thế còn lớn tiếng yêu cầu tôi đưa sổ tiết kiệm cho bà để giúp em rể trả nợ. Tức quá, tôi mới bật lại khiến bà ngượng chín mặt.
Tôi hùng hổ đi đến nhà nghỉ ấy, nhưng chưa kịp làm gì thì mẹ đẻ đã chặn không cho vào.
Chẳng hiểu sao anh trở nên hay cáu giận vô cớ rồi hay ghen bóng gió với tôi hơn. Anh yêu cầu tôi chuyển về cùng chi nhánh với mình rồi kiểm soát tôi đủ mọi thứ từ việc đi làm tới việc mặc gì ra ngoài đường, song đó chưa phải là tất cả.
Mẹ tôi khóc nấc trong điện thoại, mẹ tôi còn thanh minh và nói không ngờ chuyện lại đến nông nỗi đó.
Tôi đã hạnh phúc nghĩ rằng mình sẽ cưới được người đàn ông tốt. Nhưng hôn nhân của tôi chính xác là một cuộc hôn nhân địa ngục.
End of content
Không có tin nào tiếp theo