Tìm kiếm: Con-dâu
Năm đầu về làm dâu còn khá yên bình, mọi người lo lắng nhưng vẫn chưa tỏ thái độ quá đáng. Đến năm thứ 2 khi vợ chồng tôi vẫn chưa có động tĩnh gì thì cả làng bắt đầu đồn là tôi không đẻ được.
Sau đó My còn nói một câu khiến tôi bất ngờ: “Em xin lỗi anh, để mẹ chăm sóc anh lúc này nhé”.
Lúc này bà Hạnh mới giận đùng đùng. Thì ra Hoa nhận tiền của bà là để tổ chức đám cưới chứ nào có chia tay con trai bà đâu.
Rồi ba năm dài trôi qua, đã là cái giỗ thứ ba của Tuấn. Người ta thấy Hân bồng một đứa trẻ khoảng hai tuổi trên tay. Lại là những lời sỉ vả như hai năm về trước. Nhưng Hân không còn sợ sệt, e dè nữa, cô tự tin bước vào nhà chồng.
Tại sao sau khi ly dị chồng, chị gái tôi không có đứa con nào đi cùng thế này?
Sau khi nghe vợ kể hết chuyện của mình, tôi phần nào cảm thông cho cô ấy nhưng sự phẫn nộ trong lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Hoa càng nghe càng đau xé lòng. Thôi thì cô quyết định ly dị chồng và về ở với bố mẹ vậy, dù thế nào, cô cũng còn bố mẹ làm chỗ dựa.
Anh không đáng được tha thứ. Có lẽ, cuộc sống này vẫn vậy. Anh đánh mất gia đình chỉ vì một phút ham vui.
Đây là tâm sự của cô vợ tên T. (Hà Nội). Đó là 1 hành trình dài từ khi gặp áp lực sinh con cho đến cả những chuỗi ngày có con sau này.
Suy nghĩ trằn trọc nhiều đêm liền, tôi quyết định sẽ cho vợ một cơ hội để sửa sai và chấp nhận cô ấy là một người vợ danh chính ngôn thuận. Tôi nghĩ, tha thứ cũng chính là liều thuốc cứu vãn hôn nhân.
Nhìn thứ nằm trong giỏ xách, tôi á khẩu, sợ hãi đến mức ngất đi.
Được xếp vào “Hà thành tứ mỹ”, lớn lên trong nhung lụa, cuộc đời bi thương của cô Vương Thị Phượng khiến người thiên hạ xót xa cho câu “hồng nhan đa truân".
DNVN - Quyết định này của bà chẳng khác nào “tung đòn cuối” làm cả nhà sững sờ.
Tôi chưa bao giờ nhận ra mình vô tâm, cho tới khi tận mắt chứng kiến vợ ngất lịm dưới sàn nhà.
Cũng vì cô ta cố tình kiếm chuyện trước nên tôi mới nói như thế để cô ấy biết khó mà lui.
End of content
Không có tin nào tiếp theo




















