Tìm kiếm: Hiếm-muộn
Lòng tôi đã quyết thì nhất định không thay đổi, dù lúc đó vẫn còn yêu vợ rất nhiều. Thậm chí thời gian chờ ra tòa tôi với vợ vẫn chung chăn chung gối...
Chưa rõ thực hư, nhưng nhìn cách ứng xử của mẹ chồng đủ thấy bà rất thương con dâu.
Đến một ngày khi không còn chịu nổi nữa, tôi dọn đồ bỏ đi. Tôi chỉ để lại đơn ly hôn đã ký và kết quả khám bệnh của mình.
Bác sĩ nói tôi sinh khó nên phải mổ, anh nói không có tiền. Anh còn nói rằng lúc trước chạy chữa hết nơi này đến nơi khác nên chẳng dành dụm gì được. Tôi muốn mổ thì tự bỏ tiền ra mổ.
Dù sao thì vợ cũ nói cũng có lý, đến cả tôi cũng thấy nghi ngờ. Tôi có nên nghe theo lời của vợ cũ đi xét nghiệm ADN con của mình không.
Chồng tôi nói thấy tội phụ nữ đơn thân nuôi con một mình cực khổ. Với lại tôi biết anh ấy muốn có con lắm, vì chúng tôi cưới nhau đã 3 năm rồi vẫn chưa có tin vui. Vậy là từ khi có gia đình chị hàng xóm dọn đến, chồng tôi nhận luôn việc trông con cho chị ấy.
Hiếm muộn là nỗi khổ nhưng có người chồng kém cỏi không dám bảo vệ vợ lại càng khổ hơn. Trước mặt tôi, chồng lúc nào cũng nói là hiểu và thương tôi nhiều.
Thời gian này, Quân không hay gọi về thương xuyên cho vợ nữa, tập trung làm việc. Đến năm thứ 6 xa nhà, Quân có số tiền khá lớn để làm vốn. Lúc này, anh mới trở về quê.
Các quý tộc thời xưa thường có gia đình đông con, nhiều cháu vì họ có nhiều vợ và thê thiếp.
Vợ cũ bắt chuyện, hỏi thăm tôi và gia đình. Cô ấy nghe tôi có con thì tỏ vẻ ngập ngừng. Nói chuyện được một lúc thì vợ cũ nói với tôi.
Đến một ngày tôi đi tái khám như những lần khác trong bệnh viện. Khi đang ngồi đợi ở bên ngoài phòng khám, tôi bất ngờ thấy một người phụ nữ bụng bầu khệ nệ đang đi tới.
Sau đám cưới, nàng dâu không kìm nổi sự ức chế mà lời qua tiếng lại với mẹ chồng.
Tôi định giấu, nhưng nghĩ kỹ lại và thấy mình quá tội lỗi nên đã nói toàn bộ sự thật.
Lúc tôi ngồi đợi đến lượt mình thì tình cờ thấy một cô gái trẻ tuổi đang mang thai đi ra ngồi cạnh tôi. Nhìn cái thai của cô ấy đang mang mà tôi có phần chạnh lòng. Biết bao giờ tôi mới có thể mang thai đây.
Từ khi về nhà chồng, tôi luôn nhịn nhường, thậm chí là nhu nhược. Tôi làm gì cũng nhìn mặt người trong nhà, sợ điều tiếng, sợ người khác không hài lòng. Dù chồng tệ bạc thế nào tôi cũng một mực chịu đựng. Nhưng vào ngày hôm đó, tôi đã cho mình quyền tự do thoát khỏi tháng ngày khổ sở.
End of content
Không có tin nào tiếp theo