Tìm kiếm: Không-chấp-nhận
Sau vài ngày điều trị chấn thương và tâm lý, tôi cũng không còn muốn chạm mặt anh nữa nên nhanh chóng hoàn tất hồ sơ xin nghỉ việc và chuyển công tác.
Tôi đến bệnh viện, cầm theo một lốc sữa cho người ốm. Tôi gọi cho Hạnh và đi đến số phòng mà cô ấy nói. Đến phòng bệnh, tôi ngỡ ngàng nhìn thấy Hạnh đang dỗ dành một đứa trẻ khoảng 7 tuổi.
Hồng 45 tuổi rồi, cũng góa chồng đã lâu, từ quê lên thành phố đi làm giúp việc để nuôi hai đứa con học đại học. Từ ngoại hình tới tính cách và phẩm chất đạo đức của Hồng đều phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Vì vậy tôi đã ngỏ lời cầu hôn mong lấy Hồng làm vợ.
Trước khi anh ra mẹ có điện trước cho mấy cô bán rau quen ở chợ để thử lòng anh và đúng như mẹ dự đoán, anh cứ tưởng người lạ nên thoải mái bộc lộ bản chất.
Lắng tai nghe hết những điều vợ tự thì thầm nội dung câu thần chú mà tôi giận run hết cả người.
Đến khi tôi bước vào phòng tân hôn thì hoảng hồn chết sững. Tôi không thể nào tin được hành động mà vợ mình đang làm.
Sự thay đổi khác lạ của vợ làm tôi đặt dấu hỏi trong đầu. Vợ tôi đang giấu bí mật gì đây.
Sống trong thời loạn lạc, võ công không giúp Hoàng Phi Hồng tránh khỏi kết cục bi thương.
Mời mẹ ruột xuống chăm con gái đẻ có lẽ là quyết định sai lầm nhất trong 30 năm cuộc đời tôi.
Nhiều người cứ bảo lấy chồng sớm là ngu là dại, nhưng lấy chồng muộn có khi còn dại hơn. Cứ nghe mọi người giục mãi rồi cũng sợ quá 30 tuổi chẳng thể đẻ con nên tôi nhắm mắt đưa chân kết hôn ở tuổi 29, tưởng cưới người quen biết lâu năm thì sẽ tốt cho mình nhưng ngờ đâu nó lại là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi.
DNVN - Tôi và My đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm để đến được ngày hôm nay. Thế nhưng, chính vào khoảnh khắc tôi chuẩn bị đón nàng về làm vợ, mọi thứ bỗng chốc sụp đổ chỉ bởi một câu nói đầy cay nghiệt.
Đêm tân hôn, anh vừa tiến đến hôn lên môi chị thì thấy vợ mình run rẩy. Sau đó, chị đã kể hết quá khứ của mình cho chồng nghe.
Thấy em mặc chiếc váy đó tôi chết trân như pho tượng, tôi ngồi yên nghe em nói hết những ấm ức trong lòng mình suốt thời gian chung sống cùng nhau.
Chuyện phải kể từ 5 năm trước, khi tôi vẫn đang học đại học. Nói chẳng phải khoe, ngày đó tôi được rất nhiều người đàn ông theo đuổi. Nhưng nổi bật chỉ có hai người, một người mọt sách học giỏi, một người ăn chơi, có gia đình khá giả.
Phải chi tôi có được một đứa con với chồng thì tôi vẫn còn hy vọng cho bản thân. Nhưng giờ tôi chẳng có gì thì sao có thể giữ chân chồng đây.
End of content
Không có tin nào tiếp theo