Tìm kiếm: Muốn-ly-hôn
Nghe quan khách xuýt xoa ngưỡng mộ con trai tôi mà bản thân tôi sững sờ không tin nổi, còn chồng đờ đẫn đến hóa đá từ bao giờ.
Vợ nói không có tiền chỉ mua cho bà hộp sữa tẩm bổ mà thôi. Nghe cô ấy nói vậy mà tôi cũng thấy cám cảnh thương cho mẹ vợ, quyết định chuyển khoản cho bà 2 triệu.
Vợ ở nhà ăn bám, càng nghĩ càng tức nên bữa trưa đó ông bà lên chơi, tôi đưa cho vợ đúng 50 nghìn đi chợ, bảo rằng mình hết tiền rồi, chỉ còn mỗi từng đó. Ông bà là người nhà, ăn tạm cái gì chẳng được, đâu cần quan trọng hóa vấn đề.
Nhà cửa rất yên ắng, đêm đã khuya chắc hẳn vợ tôi và con gái đã ngủ say. Tôi vào phòng riêng của con gái trước thì không thấy con bé đâu cả. Nghĩ rằng hôm nay tôi đi vắng nên con bé mè nheo đòi sang ngủ với mẹ, tôi liền sang phòng ngủ chính tìm vợ con.
Trong đầu tôi nghĩ ra viễn cảnh chồng đang cùng người phụ nữ khác, nào ngờ tôi vừa vào đã bắt gặp anh đang nằm thở thoi thóp.
Suốt mấy ngày ở quê dự đám cưới, tôi được đón chào nồng nhiệt mà vẫn thấy hoang mang sợ hãi. Lẽ nào thực sự nhà chồng tôi đã thay tính đổi nết, không còn quan trọng chuyện tiền nong nữa.
Chồng đi công tác, vợ lại chẳng thể liên lạc được, bao cao su lại vứt ngay giữa nhà. Như vậy có nghĩa là gì? Cô ấy đã làm gì và gặp ai.
Vợ tôi dần dần từ lạc quan bắt đầu chuyển sang lo sợ rồi cuối cùng gần như suy sụp. Tôi biết cô ấy vì chuyện này mà rất khổ tâm. Có nhiều đêm chợt tỉnh giấc, tôi vẫn nghe thấy tiếng vợ đang khóc. Nhìn người phụ nữ mà mình yêu như vậy, trái tim này đau xót lắm thay.
Chồng tôi tím tái mặt mũi, còn cô người tình kia thì đã trắng bệch mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta hét lên một tiếng rồi vùng bỏ chạy khỏi nhà tôi, không dám quay đầu lại.
Tôi không ngờ, chồng tôi và chị hàng xóm đang làm mẹ đơn thân lại xảy ra chuyện kinh khủng như vậy.
Bữa cơm hôm đó với đầy đủ những món ngon tôi từng mơ ước hồi còn bé. Nhìn mẹ hạnh phúc chuẩn bị từng món ăn, tôi vừa hạnh phúc vừa thấy thương mẹ. Thế nhưng đến bữa cơm, tuyệt nhiên không thấy chồng tôi động đũa.
Chồng tôi từng bảo sợ mất tôi trong thời gian 3 năm anh đi học. Thế nhưng cuối cùng, tôi mới là người mất anh.
Tôi tức quá, mở cửa bước vào làm chồng và cô thư ký giật bắn mình.
Mẹ chồng tôi rơi nước mắt: "Con dại cái mang, tôi xin nói sự thật".
Tôi không phải thuộc tuýp người thích đánh ghen hay quá lụy tình nhưng điều này như một cú tát thẳng mặt với đứa con gái đầy lòng kiêu hãnh như tôi. Vợ chồng sống với nhau không hợp thì ly hôn, đó là điều hết sức bình thường còn chuyện ngoại tình thì tôi không thể nào chấp nhận được.
End of content
Không có tin nào tiếp theo