Tìm kiếm: MẸ-VỢ
Vợ ở nhà ăn bám, càng nghĩ càng tức nên bữa trưa đó ông bà lên chơi, tôi đưa cho vợ đúng 50 nghìn đi chợ, bảo rằng mình hết tiền rồi, chỉ còn mỗi từng đó. Ông bà là người nhà, ăn tạm cái gì chẳng được, đâu cần quan trọng hóa vấn đề.
Tôi bảo vợ gọi điện ngay cho mẹ, yêu cầu bà trả lại 5 cây vàng cho mẹ tôi. Tôi sẽ bỏ qua vì nghĩ cho hai đứa con thôi.
Tôi gọi điện về cho mẹ nói rằng thời gian tới tôi có việc đột xuất, hẹn dịp khác sẽ đón bà lên chơi thật lâu.
Sáng hôm sau chồng đưa bố vợ đi mua ô tô, lái về đến ngõ mà cả xóm phải xuýt xoa khen ông có chàng rể quý. Tối ấy nhà tôi còn làm một bữa liên hoan to để “rửa xe”.
Qua khoảng mấy phút thì bà mở cửa nhà tắm bước ra rồi vào bếp. Hóa ra vợ tôi cũng dậy rồi. Cuộc nói chuyện của hai người trong bếp sau đó mới khiến tôi bần thần hóa đá.
Tôi gặp mẹ vợ ở hành lang nhưng bà không chỉ có một mình, bên cạnh còn có một người đàn ông khác.
Chưa đầy 1 tuần tìm kiếm Đông đưa về một cô gái mới qua tuổi 19. Tôi có ý không thích nhưng chồng bảo Thu tên cô gái rất ngoan, còn chân chất, ngây thơ vì mới rời làng ra phố.
Ai dè, còn chưa kịp bắt đầu, từ trong nhà tắm, vợ sắp cưới của tôi bước ra, vỗ tay tán thưởng rồi ném cho cả gái kia tiền….
Hôm đó tôi vừa hẹn một chị ở cùng chung cư đi siêu thị thì phát hiện ra quên ví tiền nên quay lại. Tôi chẳng ngờ, đó cũng là lúc mình nghe được sự thật đáng sợ.
Giờ đây, tôi muốn hận em cũng không được, tôi thật sự chẳng biết mình nên làm gì nữa.
Đi được nửa đường, chưa ra tới bến xe thì mẹ tôi phát hiện quên giấy tờ tùy thân ở nhà con gái. Thế là bà quay lại lấy.
Vào đến phòng bệnh, lúc này vợ tôi đã được trở về phòng hậu sinh với con rồi, tôi tức giận ném bịch bỉm vào người cô ấy rồi quát: “Có ăn với chơi mà gói bỉm cũng quên! Đúng là…”.
Nhưng khi anh dúi vào tay Nga chiếc chìa khóa, cười tươi bảo cô lên lái thử thì Nga chỉ cúi đầu chẳng nhìn anh cũng không ngó ngàng đến chiếc xe sáng bóng. Cô mân mê chiếc chìa khóa trong tay, trên mặt chẳng có chút gì là vui mừng.
Vợ tôi vừa nhận được tiền thai sản đúng thời điểm em gái sắp nhập học. Biết bố mẹ khó khăn, tôi đề nghị cô ấy trích 1 nửa ra hỗ trợ thì cô ấy bĩu môi: Không có mùa xuân ấy đâu.
Đón mẹ từ quê lên sau khi bố mất, Luân luôn tin tưởng người vợ khôn khéo, chăm chỉ của mình sẽ khiến mẹ sống vui ở chỗ mới. Ai ngờ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo