Tìm kiếm: NHÀ-CHỒNG
Hóa ra bác Phượng là mẹ chồng của tôi. Trước đây, mẹ chồng bỏ rơi chồng tôi, giờ bà rất hối hận muốn quay về nhận lại con và cháu nhưng chồng tôi không chấp nhận.
Tôi nhớ lại ngày trước khi chồng chia tay với nhân tình, anh nói muốn bồi thường cho cô ta một số tiền.
Em sợ quá các chị ạ, may mà gặp mấy bác hàng xóm tốt tính chứ không biết đời em về đâu nữa.
Hôm thứ 3 thì chồng em gọi em dậy nấu ăn để anh đi làm, em vâng vâng rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Osin mời ông vào nhà nghỉ chân, ông lê từng bước mệt mỏi vào nhà. Ông không cầm được nước mắt mà vỡ òa trong đau đớn khi thấy cảnh này.
Mẹ chồng đã lén lút bỏ thứ gì đó vào canh dưỡng thai của cô. Cô hốt hoảng đi kiểm tra xem đó là loại thuốc gì. Khi biết kết quả cô vô cùng choáng váng.
“Ly hôn với nó rồi tao cưới con khác cho. Hạng đàn bà không biết trên biết dưới, lúc nào cũng không coi nhà chồng ra gì thì bỏ không tiếc”.
Nhắc đến vợ là tôi thấy chán rồi, đuổi cổ về bên ngoại cả tuần nay chẳng thấy nhắn tin xin lỗi, quá quắt thế không biết.
"Chị ơi! Thế sau này chị có em bé, em bé gọi em là chú hay cậu nhỉ?\\" - câu hỏi ngây ngô mà đầy tình cảm này khiến không chỉ cô dâu mà ai nấy đều xúc động.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại khóc, chắc vì thương mình mà cũng thương lấy người phụ nữ trước mặt.
Cuối cùng nỗi oan này của tôi cũng được rửa sạch. Sáng nay mẹ chồng tôi đứng trước cửa, vừa trông thấy tôi, bà òa khóc xin lỗi.
Ban đầu tôi tự lừa dối mình rằng, chồng chỉ vì chút bốc đồng tham vọng trong công việc mà lầm lỗi. Tôi hy vọng anh biết lỗi, nghĩ đến gia đình mà quay về.
Ngày chồng qua đời, trời đất trước mắt tôi như sụp đổ. Đây là người chồng yêu thương, chăm sóc tôi suốt nhiều năm. Giờ thì tôi phải tiễn anh đi vì căn bệnh hiểm nghèo.
Phòng sát cạnh nhau, lại cách âm không tốt. Thành ra vợ chồng họ nói gì tôi đều nghe được cả.
Tôi rất hay bị trêu vì không ăn được hành, nhưng chuyện đó là tội đáng nhục nhã hay sao.
End of content
Không có tin nào tiếp theo