Tìm kiếm: Ra-khỏi-tòa
Anh cười mỉa mai hỏi Hân có muốn về làm người giúp việc cho gia đình anh không. Anh sẽ trả lương cao hơn thị trường 20% vì cô là người quen cũ lại thạo việc.
Sau đó cô quay người đi thẳng, để lại cho chồng cũ một bóng lưng mảnh khảnh. Chuyện Học còn nhớ hay đã quên, đâu liên quan gì tới cô nữa.
"Trong lúc tôi không biết có nên đến bắt chuyện với vợ cũ hay không thì cô ấy lại là người chủ động đến gần tôi trước", người chồng chia sẻ.
Chồng không hề tức giận hay ghen tuông, anh ấy bình tĩnh bảo tôi và người tình mặc quần áo vào. Sau đó anh để gã người tình của tôi ra về còn chồng dẫn tôi đến một quán cà phê nói chuyện. Trong quán cà phê, anh đột ngột nắm chặt tay tôi rồi cười đầy vui mừng.
Nhìn thấy anh ấy lục tung quần áo của con rồi cả đồ chơi nữa, tôi cứ nghĩ là tìm vật báu gì, nào ngờ.
Tôi bỏ chạy ra khỏi nhà trong sự ngỡ ngàng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Hóa ra, đàn ông cũng còn rất nhiều người tốt chứ không phải ai cũng xấu xa như tôi nghĩ.
Khi tôi nói lời chia tay, cô ấy không níu kéo mà im lặng chấp nhận. Nào ngờ, 4 tháng sau, cô ấy chuẩn bị lấy anh họ của tôi.
Sáng hôm sau chồng đưa bố vợ đi mua ô tô, lái về đến ngõ mà cả xóm phải xuýt xoa khen ông có chàng rể quý. Tối ấy nhà tôi còn làm một bữa liên hoan to để “rửa xe”.
Qua khoảng mấy phút thì bà mở cửa nhà tắm bước ra rồi vào bếp. Hóa ra vợ tôi cũng dậy rồi. Cuộc nói chuyện của hai người trong bếp sau đó mới khiến tôi bần thần hóa đá.
Thấy mẹ đứng lặng lẽ dưới một góc bằng lăng cùng lon nước sâm, tim tôi thắt lại.
Thấy mẹ đứng lặng lẽ dưới một góc bằng lăng cùng lon nước sâm, tim tôi thắt lại.
Bất kỳ người đàn ông nào khi biết vợ mang thai thì sẽ rất vui nhưng tôi lại như rơi xuống hố sâu của sự đau khổ.
Bước chân ra khỏi tòa, vợ cười tươi như hoa, còn tôi bật khóc khi nhớ về 2 lần cô ấy nói muốn ly hôn
Tôi chỉ biết khóc vì ân hận khi đã để mất một người vợ như Hương. Hóa ra, cô ấy đã cho tôi rất nhiều cơ hội nhưng tôi vẫn không biết nắm bắt nên mới dẫn tới việc ly hôn như ngày hôm nay.
Mở mẩu giấy ra, là vài dòng chữ nguệch ngoạc, hẳn cô ấy viết trong lúc vội vã và cảm xúc hỗn loạn. Nhưng thế cũng đủ tôi bủn rủn chết lặng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo