Tìm kiếm: Vàng-Cưới
Tôi xin chồng cho 100 triệu để giúp đỡ em trai mình có vốn làm ăn. Chồng tôi cau mày nói không thừa tiền mà ném qua cửa sổ.
Không thể dối mình rằng cũng trong những tháng qua, tôi vẫn có nghĩ về chồng cũ. Dù từ ngày gặp nhau lần cuối lúc ra tòa ly hôn, tôi và anh không còn liên lạc. Tôi cứ nghĩ không biết anh đã tìm được người mới thích hợp chưa.
Ngô tôi mua về, mẹ chồng chẳng đụng tới. Bà ném luôn vào sọt rác. Chắc không nghĩ con dâu vào phòng, nên bà chưa vội mang đi đổ. Tôi tức quá, bê luôn sọt rác ra giữa nhà làm ầm ĩ lên.
Tôi cảm thấy có lỗi với mẹ, tôi là đứa con chưa kịp báo hiếu đã đi theo chồng.
Sau đám cưới, nàng dâu không kìm nổi sự ức chế mà lời qua tiếng lại với mẹ chồng.
Thấy chị gái đang mang bầu khệ nệ xách quần áo về nhà, bố mẹ và tôi đều bất ngờ.
Sáng sớm, nhân lúc mẹ chồng đi chợ, tôi gọi điện cho em gái đến chở hai mẹ con về nhà gấp.
Đêm tân hôn là đêm đáng nhớ nhất của mỗi người. Và tôi cũng thế. Nhưng là theo một ý nghĩa khác, bực tức, đen đủi hơn.
Bố mẹ tôi không biết làm thế nào, đành họp gia đình để bàn bạc phương án giúp đỡ con gái.
Chị dâu suy nghĩ một lát rồi mỉm cười gật đầu khiến mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Ai ngờ...
Tôi tháo hết vòng vàng, dây chuyền, thậm chí nhẫn cưới để đưa cho mẹ chồng, ngay trong đêm tân hôn.
Có lẽ chính mẹ chồng sau khi nghe tôi nói thế cũng cảm thấy xấu hổ vì muốn lấy lại chút vàng cưới đã tặng cho con dâu. Trong khi con dâu lại thể hiện thái độ tôn trọng mẹ chồng, rộng lượng với gia đình chồng.
Nói xong mẹ rơm rớm nước mắt, tôi thì cúi mặt xấu hổ vô cùng.
Sau cuộc trò chuyện, tôi đã hiểu hơn rất nhiều về mẹ chồng, bà quả thực là người phụ nữ rất tuyệt vời.
Thì ra trong mắt mẹ kế, tôi lại là một đứa con như thế sao?
End of content
Không có tin nào tiếp theo