Tìm kiếm: bà-thông-gia
Đang sống yên ổn tại nhà chồng mà giờ chỉ sau đám cưới của em chồng mà cuộc sống của mình đang bị đảo lộn hết do phong bì mừng cưới của bố mẹ đẻ.
Nghe thấy thế bà thông gia mừng ra mặt vội vàng đồng ý ngay và chuyện cưới xin của bọn trẻ được chuẩn bị gấp rút.
Vậy mà mẹ chồng em lại nhìn thấy rồi sang chỗ ngồi của thông gia để trách cứ. Đến nỗi bố em nóng mặt và nói với em: “Con bảo con rể đừng làm thế, bà thông gia không thích như vậy đâu”.
Cả hai lần mình bị dây chằng thấp, bác sĩ đã khuyến cáo đi lại thật nhẹ nhàng và ít vận động mới có khả năng giữ được. Dù khi siêu âm thai về, mình đều thông báo với cả nhà nhưng cả nhà chồng cũng chẳng ai ý kiến. Mẹ chồng còn xuề xòa rằng: “Gớm, các bác sĩ lúc nào cũng nói quá lên. Mà con cũng chỉ làm mấy việc nhà, có làm gì nặng nhọc đâu mà lo”.
Cả Ngân và Tuấn đều nhìn nhau tái mét mặt, Ngân chẳng bao giờ nghĩ bà Hoa lại có thể hỏi câu đó ngay trước bao nhiêu quan khách thế này.
Mẹ chồng tương lai bĩu môi chê bai gia đình tôi nghèo hèn. Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm gì, cứ đợi đến ngày cưới rồi "đánh úp" một trận cho bà biết mặt.
Sau đám cưới, bố mẹ em gợi ý cho hai đứa mảnh đất gần ngay cạnh nhà để xây lên ở riêng nhưng mẹ chồng em không cho bắt chúng em về sống chung.
Tát con dâu hỗn láo mà thấy chẳng hề vui hay hả hê gì cả. Ngược lại cảm giác của mẹ chồng bất lực và mệt mỏi, thất vọng về con dâu nhiều hơn.
Con gái lấy được chồng thành phố, mẹ Giang mừng lắm, vậy là con bà đã khôn lớn trưởng thành rồi, không uổng công ông bà đã cố gắng cho đứa con gái của mình ăn học bao năm nay chỉ mong nó thoát được lũy tren làng, nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng.
Suốt mấy ngày mẹ đẻ tôi ở lại chăm con cháu, mẹ chồng chỉ nấu toàn các món rau, con trai nói thì bà bảo: "Lợn giờ đắt hơn vàng, chịu khó ăn rau đi".
"Hôm nay, tròn 1 năm con gái mẹ đi làm dâu, thay vì viết cho con gái nay đã là con nhà người, mẹ viết cho con, đứa con dâu đã chung sống dưới một mái nhà với mẹ 5 năm có lẻ.".
Dù luôn miệng gọi anh là chú nhưng trái tim tôi cứ thổn thức khi được ở gần anh, thấy anh nhìn mình chăm chú.
Lấy chồng bộ đội, Thuận đã trải qua những ngày xa cách, những giây phút cô đơn, buồn tủi, những vất vả khổ cực nhưng chẳng có nỗi buồn nào da diết bằng nỗi buồn ngày Tết vắng chồng.
Tối đó, sau khi tiễn bố mẹ về, Hiền đi ngang qua phòng mẹ chồng thì thấy bà đang nói chuyện điện thoại với ai đó, bà bảo: "Hôm nay tôi được phen mất mặt, lúc ấy chỉ có bài giả vờ ngất mới đỡ nhục…".
Tôi cũng không thể nào hình dung, người đàn ông từng lo lắng cho tôi từng chút một lại có thể lạnh lùng vô cảm với tôi đến thế dù chúng tôi sắp chung một nhà. Hóa ra tất cả là vì.
End of content
Không có tin nào tiếp theo