Tìm kiếm: bố-chồng
Tôi chẳng biết bố chồng mình có bao nhiêu "mặt" nữa. Nhưng nghĩ đến cảnh sống chung cả đời với ông, tôi lại sợ đến run người.
Chúng tôi đã từng đề nghị bà lên thành phố sống cùng các con vậy nhưng mẹ chồng không chịu.
Mẹ chồng tôi liền gọi hết các con dâu, con rể đến nhà. Chúng tôi vừa nghe bố chồng muốn ly hôn mà nháo nhào hết cả lên.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 5 năm, có với nhau một bé gái 4 tuổi. Dù vẫn đang trong độ tuổi còn hừng hực khí thế, khỏe mạnh nhưng chuyện đó của hai đứa không được thú vị như nhiều cặp vợ chồng khác.
Chắc phải có chuyện gì đau buồn lắm, bố chồng tôi mới đứng khóc dưới bếp như thế?
Nhớ lại thì từ khi tôi mang bầu, bố chồng thường cố tình vào bếp nhiều hơn, thậm chí ông còn hay đi siêu thị giúp con cái nữa.
Con trai chạy về, hụt hơi nói lại câu mà em dâu tôi nói trước mặt mọi người. Giận quá, tôi "chơi tới bến" luôn, ai mất mặt tự biết.
Nghĩ là bố chồng mới ốm dậy, thèm ăn nên nửa đêm xuống bếp nấu ăn. Nào ngờ khi bố đưa cho tôi bát cháo gà mà tôi nghẹn ứ cổ họng.
Bố chồng đúng là kỳ lạ, con cái đang ở cùng chẳng có vấn đề gì mà ông lại đùng đùng đòi bán nhà vào viện dưỡng lão cho người lạ chăm sóc.
Cầm hai cuốn sổ tiết kiệm trên tay, tôi hoang mang và không biết phải làm gì với lời dặn dò của bố.
Cầm tờ di chúc trên tay, tôi rối loạn và sợ hãi thật sự. Đặc biệt là ánh mắt như muốn "ăn tươi nuốt sống" của hai người chị chồng.
Cô hàng xóm "thính" lắm, cứ đến giờ nhà tôi dọn cơm là có mặt liền.
Tôi hơi "ô mai sấu cuối lọ" một chút. Nhan sắc bình thường, công việc bình thường, nói chung cái gì cùng bình thường. Đã vậy còn ham kiếm tiền nên đến tận hơn 30 tuổi mới lấy chồng.
Tôi thật không ngờ, khi phát hiện bệnh, việc đầu tiên chồng tôi làm lại là đòi chia tài sản cho chị chồng.
Chồng tôi từng nói bố mẹ anh ấy ngày trước sống ở thành phố rất giàu có, sau khi mẹ anh ấy mất, bố anh đau khổ lắm nên bán biệt thự về quê mua đất làm trang trại. Từ đó bố anh không đi bước nữa ở vậy nuôi con trai lớn lên.
End of content
Không có tin nào tiếp theo