Tìm kiếm: giadinh
Được người yêu đưa đi du lịch tôi vô cùng hạnh phúc, nào ngờ ở đó lại là cạm bẫy đang chờ đón tôi.
Mỗi lần bạn gái gọi điện đến nhà cô ấy dùng cơm khiến tôi thấy chán ghét vô cùng nhưng không dám chối vì sợ Duyên buồn.
Tôi chưa bao giờ nghe chồng nhắc đến mẹ chồng phải chu cấp tiền cho người họ hàng hay bà con nào. Hơn nữa mẹ chồng tôi chỉ có 3 triệu lương hưu, bà có thể chu cấp cho ai được cơ chứ.
Tôi khóc lặng vì thương chồng sau khi nghe bạn thân của anh nói rõ mọi chuyện. Về nhà, nhìn thấy anh bần thần ngồi trên sofa, tôi chạy đến ôm chầm lấy anh khóc nức nở.
Tôi phải chấp nhận hết các điều kiện của anh, kể cả việc mỗi tháng anh bỏ gần 30 triệu để nuôi "tiểu tam".
Liệu việc tôi gặp lại người đàn ông ấy có phải là cái duyên không.
Chẳng biết từ bao giờ mà tôi trở nên lãnh cảm và thờ ơ với tình dục. Tôi còn trẻ, mới 32 tuổi thôi, tầm này bạn bè đồng trang lứa vẫn đang rất "dồi dào" và nhiệt huyết. Thậm chí, đứa bạn thân của tôi còn suốt ngày khoe, kể về loạt "chiến tích" dài dằng dặc với đàn ông.
Ai ngờ được lúc ăn uống dọn dẹp xong, mẹ chồng gọi em vào phòng riêng tỉ tê đủ thứ chuyện. Vòng vo một hồi, cuối cùng bà cũng đi đến chuyện chính. Bà than thở số bà không may mắn có một cậu con trai hư hỏng, chơi bời mang nợ nần về cho bố mẹ. Đó chính là em trai của chồng em.
Đến khi áo vợ được vén lên, khuôn ngực của cô ấy lộ rõ hoàn toàn trước mắt tôi thì tôi không khỏi sợ hãi đến mức thét lạc cả giọng.
Tôi nghĩ bản thân mình là một trong những người phụ nữ may mắn vì được sinh ra trong gia đình khá giả, hạnh phúc. Khi lấy chồng, tôi được bố mẹ đẻ cho một căn nhà mặt phố, thế là nghiễm nhiên chẳng phải cố gắng gì cũng có nơi ra nơi vào. Nhưng hãy khoan nghĩ tính nết tôi kiêu chảnh hay không dễ chịu cho lắm.
Không ngờ mới báo tin có thai mà người yêu đã tặng cho tôi số tiền lớn thế làm quà, vậy khi con tôi sinh ra chắc còn nhiều nữa.
Tìm được cô giúp việc ưng ý, tôi chưa kịp mừng thì đã chết đứng khi thấy hành động của cô ấy trong phòng riêng của mình.
"Những lúc mình ốm nghén không ăn nổi dù một miếng cơm nhưng anh cũng không một lời quan tâm, động viên xem tình trạng sức khỏe của vợ như thế nào", người vợ kể.
Tôi sợ hãi vội cầm thanh gỗ đã chuẩn bị sẵn rồi tôi tiếp tục hỏi người ngoài cửa là ai. Lúc này họ dường như đã mất kiên nhẫn, bực dọc nói rằng họ chẳng thèm làm gì tôi đâu, giục tôi mở cửa ra mà nhận người nhà.
Tôi nghĩ bản thân mình là một trong những người phụ nữ may mắn vì được sinh ra trong gia đình khá giả, hạnh phúc. Khi lấy chồng, tôi được bố mẹ đẻ cho một căn nhà mặt phố, thế là nghiễm nhiên chẳng phải cố gắng gì cũng có nơi ra nơi vào.
End of content
Không có tin nào tiếp theo