Tìm kiếm: hoảng-hồn
"Đám cưới tới 5h chiều là xong. Khách khứa, bạn bè lên xe về rồi em quay vào thay váy, xuống dưới nhà dọn dẹp với bố mẹ, anh chị em nhà chồng...", cô dâu chia sẻ.
Hoảng hồn, tôi gọi ngay taxi đi cấp cứu. Tôi định gọi điện cho bố mẹ nữa nhưng vội quá nên định có gì sẽ gọi phụ huynh hai bên sau. Dù gì tôi cũng khá xấu hổ vì ngay đêm động phòng đã đến mức phải nhập viện. Nhưng rõ ràng là tôi đã rất cố gắng nhẹ nhàng, không hiểu sao lại như vậy.
Háo hức lên phòng tân hôn với vợ, tôi thấy vợ vẫn thức chờ mình. Đang định bế cô ấy lên giường thì vợ lập tức ngăn tôi lại, ra dấu im lặng.
Lòng tự trọng của một thằng đàn ông bị tổn thương. Không cần biết đầu đuôi thế nào, đúng sai ra sao, tôi nổi cơn ghen lên rồi đập phá đồ đạc trong nhà. Tôi cũng không muốn nghe vợ giải thích bất cứ điều gì. Như này chẳng phải suốt thời gian qua chúng tôi đã dùng tiền của anh ta sao.
Tôi hốt hoảng vùng dậy, đẩy người đàn ông đó ra rồi chết điếng khi thấy khuôn mặt anh ta. Người yêu của em chồng tôi cũng bối rối xin lỗi.
Chỉ 1 câu nói của mẹ chồng tương lai khiến tôi uất ức bỏ về trong lần đầu ra mắt.
Bà đòi về quê và không trở lại đây nữa. Chồng tôi thấy thế nên quát tôi vài câu rồi đuổi theo giữ mẹ lại.
Dù mẹ tôi rất cưng chiều chị dâu tương lai nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, hành động của chị ấy vượt quá mức chịu đựng của mẹ tôi rồi.
Tôi không muốn nhắc đến người đàn ông ấy. Nhưng quả thực anh ta quá hãm.
Kẻ thứ ba đang luống cuống mặc quần áo. Cô ta cúi gằm mặt. Tôi lao đến muốn xem mặt cô ta. Chúng tôi giằng co nhau, để khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, tôi hóa đá tại chỗ. Tại sao lại là Thu.
Thật không ngờ, người xinh đẹp như chị tôi lại muốn lấy chồng như thế.
Khung cảnh ấy khiến chồng tôi phát điên còn con gái thì ghét tôi ra mặt.
Lúc tắm gần xong mới nhớ ra chưa mang quần áo sạch vào, tôi bèn gọi với ra nhờ vợ lấy hộ bộ đồ mặc ở nhà. Thế nhưng lúc cầm trên tay bộ đồ cộc và chiếc quần lót vợ đưa thì tôi không khỏi rụng rời chân tay.
Mở mẩu giấy ra, là vài dòng chữ nguệch ngoạc, hẳn cô ấy viết trong lúc vội vã và cảm xúc hỗn loạn. Nhưng thế cũng đủ tôi bủn rủn chết lặng.
Tôi ngửi được một thứ mùi không hẳn hôi mà cũng chẳng phải thơm. Thứ mùi này tôi thấy khá quen thuộc, tôi nhớ ra đó là mùi mỗi khi chị gái tôi vạch áo cho cháu tôi bú sữa mẹ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo