Tìm kiếm: ly-hôn
Hoa càng nghe càng đau xé lòng. Thôi thì cô quyết định ly dị chồng và về ở với bố mẹ vậy, dù thế nào, cô cũng còn bố mẹ làm chỗ dựa.
Chị không còn bất cứ tình cảm gì với anh và cũng không muốn quay lại với anh nữa. Giờ đây anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Bởi ta nói, có không giữ mất đừng tìm. Anh vốn dĩ không tôn trọng chị nên mới dễ dàng đánh mất gia đình này.
Tôi quyết định ly hôn chồng, gửi con cho bố mẹ trông rồi tìm việc kiếm tiền. Sau 4 năm cố gắng, tôi gom được chút tiền mở tiệm tạp hóa nhỏ.
Bí mật này như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi, tôi tức giận vô cùng, không ngờ mình lại có ngày hôm nay.
Đến ngày đưa vợ mới đi khám thai, tôi càng mong chờ con trai chào đời. Nhưng chỉ với một câu nói của cô ta, tôi như chết tại chỗ.
Gặp lại vợ cũ tôi vô cùng bất ngờ, bây giờ trông cô ấy xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Sau đó, người yêu có gọi điện tôi cũng không bắt máy. Có lẽ yêu một người đàn ông từng ly hôn hạnh phúc thật, nhưng tôi không đủ bao dung để lấy anh ấy làm chồng.
Chị mong rằng sau này có chuyện gì anh cũng sẽ chia sẻ với mình chứ không một mình chịu đựng nữa. Rồi gia đình anh chị sẽ lại hạnh phúc như những ngày ban đầu.
Nhìn gương mặt sửng sốt của chồng tôi hiểu mình đã thắng. Sống với nhau hai chục năm, hơn ai hết tôi hiểu tính chồng.
Ngày trước chính bà là người không chấp nhận đứa cháu này, vậy bây giờ đòi gặp thì có ý nghĩa gì.
Không ngờ với kế sách này lại giúp tôi gở được mớ bòng bong trong người lại có cái kết mĩ mãn với người con gái tôi thương.
Đàn bà ở đời, đau đớn, ghen tuông, mệt mỏi cũng chỉ vì hai chữ “sợ mất”. Sợ không giữ được nên không được buông dù tay đã mỏi nhừ rướm máu. Sợ đánh mất nên luôn phải giữ bên mình, dù là một trái tim đã cạn nghĩa cạn tình.
Tôi lấy chồng tính đến nay đã tròn 8 năm rồi. Trong 8 năm ấy đương nhiên có ti tỉ thứ đã xảy ra mà những thứ đó dần dần biến mối quan hệ của chúng tôi từ xây dựng dựa trên tình yêu trở thành duy trì như thói quen mà ai cũng ngại thay đổi.
Suy nghĩ trằn trọc nhiều đêm liền, tôi quyết định sẽ cho vợ một cơ hội để sửa sai và chấp nhận cô ấy là một người vợ danh chính ngôn thuận. Tôi nghĩ, tha thứ cũng chính là liều thuốc cứu vãn hôn nhân.
Sau khi ly hôn chồng, tôi nuôi con còn Quân nhận chu cấp. 2 năm sau, tôi tình cờ gặp lại người chồng cũ. Thật ra sau này ly hôn chồng, tôi đã dần bình tĩnh lại, cũng đã suy nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi gặp lại chỉ hỏi han có lệ, tôi buột miệng hỏi chồng cũ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo