Tìm kiếm: nghẹn
Con được hơn năm, tôi nhỡ dính bầu lần 2. Bỏ thì thương vương lại tội, nếu chồng tôi được như người ta, biết quan tâm giúp đỡ vợ lại đi một lẽ, đằng này anh ấy dửng dưng cứ như kiểu con là của riêng vợ,...
Lúc chồng giơ lên soi vào cái bóng đen thì Hà mới nhận ra đó chính là giấy đăng ký kết hôn mà cô đã xé nát hôm qua.
Chẳng cần đợi đến ngày bánh đúc có xương, ở đâu đó vẫn tồn tại những người dì ghẻ vẫn thương con chồng.
Ấy thế mà, buổi trưa anh về nhà ăn cơm, khi ngủ trưa cô sờ sờ tóc chồng định nhổ tóc bạc cho anh, thì ôi thôi đám tóc bạc của anh đã không cánh mà bay mất sạch.
Khuya hôm đó tôi giật mình tỉnh dậy thì không thấy vợ đâu. Tôi định đi xuống bếp uống ước, đồng thời tìm xem khuya rồi mà vợ đã đi đâu. Lúc tôi đi qua phòng chị giúp việc ở tầng trệt thì bất ngờ nghe tiếng vợ nghẹn ngào.
Tôi tức giận muốn khóc hỏi mẹ: “Mẹ ơi con mới là con gái ruột của mẹ, vậy mà mẹ cho con vàng cưới còn không bằng một nửa của chị họ. Mẹ không sợ tụi con buồn sao?”.
Ngày trước lúc mới lấy nhau, chồng tôi vẫn chưa tu chí làm ăn, suốt ngày đi theo bạn bè tụ tập. Tôi gồng gánh một mình nuôi con, chăm sóc cha mẹ chồng, chịu đựng cảnh chồng vô tâm.
Không lâu sau khi kết hôn lần thứ 6, chồng chị Phương cũng qua đời vì tai nạn.
Trong tình hình đó, tôi buộc phải xin nghỉ việc không lương lo giữ thai. Không đi làm đồng nghĩa tôi không có tiền, trong khi hàng tháng phải trả tiền phòng trọ, tiền thuốc men, ăn uống.
Không hiểu vì sao, dù tôi đang mang bầu và cần sự quan tâm, chồng lại hay tìm vợ hàng xóm để nói chuyện.
Tắt máy rồi, tôi vẫn bồi hồi, vẫn vẹn nguyên nỗi đau như ngày chúng tôi rời khỏi tòa án. Nếu cứ dùng dằng mãi như vậy, cả hai chúng tôi đều sẽ đau khổ.
Vừa bước vào nhà chồng cũ, tôi bàng hoàng khi thấy anh ấy ngồi trên xe lăn và đang tiếp khách. Thấy tôi, mọi người biết ý ra về, chỉ còn mỗi con gái tôi và bố mẹ chồng cũ.
Chồng bị phá sản, anh trai liền lôi chuyện cũ ra đay nghiến khiến tôi rơi vào cảnh tủi nhục cùng cực
DNVN - Trong bữa cơm gia đình, từng lời nói của anh trai như mũi dao cứa sâu vào lòng tôi, nhắc lại những chuyện cũ với giọng điệu phũ phàng. Mắt tôi cay xè, lệ ứa ra, nhưng anh vẫn không ngừng lại, vẫn tiếp tục buông lời chua chát, như thể muốn rũ sạch hết nỗi đau của tôi bằng sự trách móc không ngừng.
Tôi nhìn tờ di chúc của chị gái để lại mà lòng rối như tơ vò.
Tôi giận lắm, vào nhà tìm vợ nói chuyện cho ra lẽ. Lên đến phòng ngủ thì tôi giật mình khi thấy vợ đang ngồi ăn đùi gà, hải sản, đủ món ngon lành.
End of content
Không có tin nào tiếp theo