Tìm kiếm: ngồi-xe-lăn

Nguyễn Mạnh Tường đã nói thế khi chúng tôi hỏi về cái Tết đầu tiên trong trại giam của anh ta. Đêm Giao thừa trong Trại tạm giam số 1 Công an TP Hà Nội, Tường không thể rơi thêm bất cứ một giọt nước mắt nào nữa, vì đơn giản: "Tôi không còn nước mắt để khóc". Các can phạm cùng buồng, có người không chịu nổi khóc rưng rức, có người muốn che giấu sự yếu mềm bằng cách úp mặt vào gối giả vờ ngủ. Bánh chưng, giò, kẹo bánh cứ thế xếp giữa nhà, chẳng ai buồn ăn.
Sinh sống nhiều năm trên đất cha ông để lại, bỗng dưng bị cắt 204m2 làm hành lang tỉnh lộ 496, dù gia đình đã làm đơn gửi chính quyền các cấp nhưng đến nay sự việc vẫn chưa được xem xét. Đã gần 80 tuổi, mang trong mình bệnh tim, nhiều khi còn phải ngồi xe lăn, nhưng cụ ông vẫn đi gõ cửa các cơ quan chức năng.
Trong những ngày căng thẳng giữa điểm nóng Hoàng Sa, tôi chạy như con thoi từ dưới mạn lên cabin, từ mũi ra đuôi tàu rồi ngược lại, vẫn luôn thấy thuyền viên bình thản lạ lùng. Tất cả cùng thao tác răm rắp và chuyên nghiệp. Đặc biệt, trên cabin, dáng hình thuyền trưởng Nguyễn Văn Còn B cứ sừng sững...
Trong những ngày căng thẳng giữa điểm nóng Hoàng Sa, tôi chạy như con thoi từ dưới mạn lên cabin, từ mũi ra đuôi tàu rồi ngược lại, vẫn luôn thấy thuyền viên bình thản lạ lùng. Tất cả cùng thao tác răm rắp và chuyên nghiệp. Đặc biệt, trên cabin, dáng hình thuyền trưởng Nguyễn Văn Còn B cứ sừng sững...

End of content

Không có tin nào tiếp theo