Tìm kiếm: quỳ-xuống
Chồng tôi mất 4 năm nay rồi. Khi anh mất, tôi đã 37 tuổi và có hai đứa con nên trong lòng tôi xác định sẽ không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con.
Vì sắp cưới, các anh em đồng nghiệp đã tổ chức một bữa nhậu nho nhỏ gọi là tiệc chia tay đời độc thân của tôi. Sau đó vẫn cao hứng nên họ còn lôi tôi đi karaoke và bảo "vui lần cuối kẻo mai này không có cơ hội".
Nửa đêm em ngồi chợp mắt trên băng ghế ở cửa phòng cấp cứu. Mệt quá nên em ngủ thiếp đi, để rồi sau đó phải giật mình bừng tỉnh vì một cảm giác lạ trên người.
Tôi thấy vợ thật sự quá đáng. Lần này, tôi nhất định không chịu thỏa hiệp.
Chỉ còn vài ngày nữa là đám cưới của chúng tôi diễn ra, thế mà lại xảy ra mâu thuẫn giữa những người thân của tôi với chồng tương lai khiến tôi như ngồi trên đống lửa.
Trước nay luôn nghe chị gái nói tốt về anh rể nhưng bây giờ nghĩ lại em không biết chị mình giả vờ hay anh rể che giấu bộ mặt thật quá giỏi nữa.
Gọi cửa và cả điện thoại mãi mà chẳng thấy vợ ra mở cửa, lo sợ cô ấy bị sao nên tôi tìm người phá khóa để rồi choáng váng chứng kiến cảnh tượng trong nhà.
Những lời anh ta nói làm tôi chết lặng. Còn vợ thì lúng túng thấy rõ.
Tiếng mẹ Nghĩa vang lên giải thích về thân phận của cô gái đó. Tôi sợ hãi tột cùng, không làm chủ được mình nữa, nỗi sợ đã lấn át lí trí, lập tức quỳ sụp xuống van lạy trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả gia đình Nghĩa.
Tôi chưa kết hôn lần nào song lấy được người đàn ông như anh cũng đủ khiến tôi mãn nguyện. 41 tuổi chứ nào phải 21 tuổi nữa.
Ai ngờ được lúc ăn uống dọn dẹp xong, mẹ chồng gọi em vào phòng riêng tỉ tê đủ thứ chuyện. Vòng vo một hồi, cuối cùng bà cũng đi đến chuyện chính. Bà than thở số bà không may mắn có một cậu con trai hư hỏng, chơi bời mang nợ nần về cho bố mẹ. Đó chính là em trai của chồng em.
Lấy nhau được gần 2 năm, sau 1 thời gian chạy chữa mãi thì giờ cô mới có bầu. Trong khi ai nấy đều vui mừng thì Mạnh lại tỏ ra không mấy thiết tha. Nguyệt linh cảm 1 điều gì đó chẳng lành.
"Bỏ đi con, mẹ thừa sức cưới về cho con cô gái mới lớn xinh đẹp, tử tế hơn nó gấp trăm lần" – mỗi lần chúng tôi cãi nhau, mẹ chồng lại ra nắm cánh tay chồng tôi rồi nói như thế.
Tôi tưởng cô ấy ngại ngùng, e dè thật, có ai ngờ cô ấy giả đò ngoan ngoãn, tôi đâu phải thằng ngu mà không biết.
Tôi chỉ biết than trách số phận, than trách ông trời sao nỡ đối xử với tôi tệ quá đến vậy. Tôi chẳng đòi hỏi gì cao sang, ấy vậy mà.
End of content
Không có tin nào tiếp theo