Tìm kiếm: quen-nhau
Khi đi ngang qua phòng mẹ chồng và vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ với chị chồng, tôi giận run người rồi xông thẳng vào bên trong, đập phá cả căn phòng.
Ngay lần đầu về ra mắt nhà người yêu, tôi đã thấy sốc trước hành động của cô em gái vợ. Liền sau đó, người yêu lại nói với tôi một điều mà chỉ nghe thôi tôi cũng muốn chạy mất mặt.
Vợ đã không chịu nghỉ việc ở nhà còn hay đi sớm về muộn. Sáng tôi bảo đi muộn thôi khoảng 9h, còn dành thời gian nấu nướng dọn dẹp bữa sáng cho bố mẹ chồng. Chiều thì xin về sớm từ 4h chiều ấy, còn cơm nước nhà cửa.
Tuy nhiên lúc về ra mắt nhà Quân, đối diện với ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ chào mừng của mẹ anh, tôi đã biết cuộc tình của mình sẽ không được suôn sẻ.
Giờ đây người con gái mà anh yêu đã quay về, anh được sống là chính mình, anh vui vẻ, hoạt bát hơn, lẽ ra đó là một chuyện vui.
Tôi không thể nghĩ được rằng mẹ chồng lại đối xử với tôi như vậy. Hết lần này đến lần khác mẹ chồng tôi lấy cớ để vợ chồng tôi lùi chuyện con cái.
Mọi người dưới nhà nghe tiếng tôi hét thì vội chạy lên. Thấy cảnh đó, họ dường như không mấy bất ngờ.
Cô ấy đang nấu canh, là món ăn mà tôi rất thích nhưng bố mẹ lại không mấy khi ăn. Vợ đang cho một gói bột trắng gì đó vào trong nồi canh.
Vợ bảo Thảo chẳng lẽ không có người bạn gái nào mà phải nhờ bạn thân là con trai đến chăm mình đẻ, thật quá vô lý! Tôi thấy vợ mới là người vô lý thì có, bạn lại còn phân biệt bạn gái và bạn trai.
Trong lòng tôi đã chắc chắn gia đình Quân sẽ phủi tay quay lưng tuyên bố hủy hôn vì điều kiện quá vô lý này. Ấy thế mà chỉ sau vài phút suy nghĩ thì bố mẹ Quân và anh đã lập tức đồng ý.
Tôi thật không ngờ niềm hi vọng của mình lại vụt tắt nhanh như vậy. Tôi thực sự muốn từ bỏ tình yêu này lập tức nhưng lòng cứ đau đáu về đứa con chưa chào đời.
Sau bao cố gắng, giờ tôi đã là vợ của anh nhưng liệu có phải tôi đã cố gắng sai rồi không?…
Từng được ca tụng là người nhanh sắc“nhất Bắc Kỳ, nhì cả nước” thế nhưng Á hậu Tô Hương Lan lại chọn lựa cho mình một sống bịnh dị như bao người bình thường khác.
Cuộc hôn nhân 7 năm của chúng tôi cứ như vậy mà kết thúc, nhưng có lẽ tôi đã sai ngay từ đầu rồi.
Đứng trước cửa nhà em tôi ngập ngừng không dám bấm chuông cửa. Có những chuyện tôi nghĩ tôi làm đúng nhưng tới khi kết thúc nhìn lại mới thấy bản thân ấu trĩ, sai lầm.
End of content
Không có tin nào tiếp theo


































